Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 138

Rõ ràng là một giấc mơ nhưng anh lại không thể quên được ánh mắt của chính mình thời niên thiếu, ánh nhìn giễu cợt, chắc chắn, và đầy mỉa mai.


Bùi Hoài Duật với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong còn đúng hai viên thuốc ngủ cuối cùng.


Hai viên này cũng không đủ để anh có thể ngủ yên ổn vào lúc này.


Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.


Chiếc ghế sofa đơn bằng da thật màu đen, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào phòng qua cửa sổ, đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc dài, đốm lửa đỏ chập chờn, má hóp lại khi anh rít một hơi sâu, làn khói trắng phủ lấy gương mặt anh.


Bùi Hoài Duật ngồi ở đây, cả người giống như một bức tranh cô tịch.


Anh ngồi rất lâu, chỉ vì một giấc mơ lạ lùng, chân thực mà mơ hồ.


Bùi Hoài Duật ngồi trước cửa sổ đến khi trời hửng sáng.


Nemo đi tới, l**m tay anh một cái.


Bùi Hoài Duật nhìn con chó trước mặt, Nemo cũng không còn trẻ nữa, má hơi bạc đi, từ lúc đầu anh không muốn nuôi nó, đến bây giờ, bầu bạn nhiều năm đã giống như người nhà.


“Ba của Nemo sắp đi đến một nơi rất xa làm việc, gửi con ở nhà bà nội nhé?”


Con chó dường như hiểu được, kêu lên một tiếng, cắn vào ống quần anh.


Sáng hôm sau, Bùi Hoài Duật đưa Nemo đến biệt thự nhà họ Bùi, Vu Tú Huệ ngồi trên sofa, trên mặt đeo một chiếc kính lão, tay cầm kịch bản, đang học thuộc lời thoại. “Cho cô năm triệu, rời xa con trai tôi!”


“Cái gì năm triệu không đủ? Cô muốn năm trăm triệu?”


Dì An đi tới: “Nemo, lại đây, trong bếp hầm cho con cái đùi gà lớn rồi.”


Bà nhìn Bùi Hoài Duật, cười nói: “Phu nhân mấy ngày nay rất bận, lịch diễn dày đặc, chỉ trong tháng này đã vào ba đoàn phim rồi đó.”


Bùi Thành Quân vừa lúc đi xuống lầu, hừ lạnh một tiếng: “Mất mặt.”


Bùi Hoài Duật: “Con thấy khá tốt, hiếm khi mẹ thích.”


“Vẫn là con trai tôi tâm lý.” Vu Tú Huệ đã sớm nghe thấy tiếng động bên này, gấp kịch bản “Bùi thiếu cầu ái, tình đầu lạnh lùng mang thai bỏ trốn” trong tay lại, vẫy tay với Nemo: “Bảo bối, lại đây với bà nội.”


Vu Tú Huệ v**t v* bộ lông chó, trong lòng cũng có chút cảm thán.


Trước khi có Nemo, cả nhà họ đã trải qua cái chết của Bùi Diên, đều rất sợ chó, chuyện đó đã để lại ám ảnh cho cả nhà.


Nhưng cùng với sự xuất hiện của Nemo, giống chó golden retriever, bản chất thân thiện, người nhà dường như cũng tạm thời thoát ra khỏi ám ảnh.


Buổi trưa, Bùi Hoài Duật ở lại nhà ăn cơm. Anh nói: “Nemo tạm thời ở lại đây, vài ngày nữa, con phải đi xa một chuyến.”


“Lại phải ra ngoài học tập à, lần trước con mang về bánh ngọt đặc sản thành phố Tân, cũng khá ngon.” Vu Tú Huệ lại hỏi: “Lần này đi bao lâu?”


“Chưa định.”


Bữa trưa này, trôi qua trong tiếng lải nhải của Vu Tú Huệ, khi Bùi Hoài Duật rời đi vào buổi chiều, anh cũng để Nemo ở lại đây.


Không ngờ tối hôm sau, anh lại nhận được điện thoại của dì An.


Nemo mất tích rồi.


Từ camera giám sát thấy, nó lẻn ra ngoài khoảng bốn năm giờ chiều, cho đến bây giờ, cả nhà đều đã đi tìm.


Bùi Hoài Duật nhíu mày.


Anh lái xe đi điều tra camera giám sát các đoạn đường xung quanh, Nemo rất dễ nhận biết, lông màu trắng vàng, là giống lai giữa golden retriever và samoyed, thân hình bình thường hơi nhỏ, lông màu nhạt.


Tìm kiếm mãi đến tám giờ tối.


Dì An không ngừng tự trách, nói không ngờ Nemo lại đột nhiên chạy ra ngoài, bình thường Nemo đến, cũng chỉ chơi trong sân, chưa từng bị lạc, hơn nữa khu biệt thự đều có nhân viên an ninh.


Bùi Hoài Duật cũng có chút hối hận.


Trong đời anh hiếm khi có vài lần hối hận.


Lúc này, anh hút hai điếu thuốc trong xe, không có manh mối, nếu Nemo thực sự bị lạc, vậy người gây ra mọi tội lỗi chính là anh.


Anh không biết có phải vì mấy ngày nay, Nemo đã cảm nhận được tâm trạng anh sắp rời đi hay không.


Hay là Nemo nghĩ, anh không cần nó nữa, bỏ nó lại ở nhà họ Bùi.


Tìm kiếm suốt cả đêm.


Chân trời hửng sáng.


Lúc này điện thoại Bùi Hoài Duật reo lên.


Tâm trạng anh bực bội.


Tâm trạng anh vốn đã bực bội, tiếng chuông càng khiến anh thêm bực bội.


Nhưng màn hình hiển thị là Tuế Tuế.


Anh sững sờ, giảm tốc độ xe, bắt máy.


“Chú Bùi, con đang ăn hoành thánh nhỏ với Nemo đó.”


Khi Bùi Hoài Duật chạy đến quán hoành thánh, liền nhìn thấy một người và một con chó đang ăn, Nemo nằm trên đất, trước mặt là một hộp nhựa đựng đồ ăn, hoành thánh bên trong đã được ăn sạch, chỉ còn lại chút nước canh.


Cô bé mặc chiếc váy vàng hoa cúc nhỏ hôm qua, buộc hai bím tóc đuôi ngựa, đổ nửa bát còn lại trong bát của mình vào hộp nhựa: “Cậu ăn đi, tớ không ăn nữa.”


Nemo vừa ăn được hai miếng, đột nhiên sủa một tiếng về phía cửa, lao thẳng về phía Bùi Hoài Duật.


Bùi Hoài Duật mặt lạnh, nắm lấy gáy Nemo: “Ai cho mày chạy, mày có biết tao đã tìm cả đêm không.”


Anh không thể ngờ được.


Con chó này, lại có thể tìm đến đây.


Chỉ là trước kia anh đã từng đưa Nemo đến đây vài lần.


“Chú Bùi, chú đã ăn sáng chưa ạ?”


“Chưa.” Bùi Hoài Duật hạ giọng.


Anh ngồi vào vị trí đối diện Tuế Tuế.


Tuế Tuế nói: “Con đến đây ăn sáng, thì thấy Nemo đang đánh nhau với chú chó vàng nhà ông bán trái cây, Nemo đột nhiên lao về phía con, con rất sợ, nhưng nó đang l**m tay con, hình như nó nhận ra con, con chợt nhớ ra đây là chó nhà chú Bùi.”


Nemo ăn no uống đủ, bộ lông bóng loáng, nằm phục dưới chân Tuế Tuế.


Bà chủ đi tới hỏi Bùi Hoài Duật muốn ăn gì, Tuế Tuế nói: “Cho một bát hoành thánh thịt tươi lớn. Chú Bùi không ăn tôm khô đâu ạ, còn các loại rau gia vị khác thì đều cho vào.”


Bùi Hoài Duật cười: “Tuế Tuế còn nhớ chú thích ăn gì đấy”


“Trí nhớ con rất tốt ạ.”


Bùi Hoài Duật cảm thấy mình là một kẻ khốn nạn.


Bảy năm này, anh không hề ở bên con gái.


Cô bé nhỏ này, lại có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, nhớ rõ anh thích ăn gì.


Anh không thể được tha thứ.


“Tuế Tuế, mẹ con đâu?”


Lúc Bùi Hoài Duật bước vào, không thấy Nghê Vụ.


“Mẹ con đi thăm bà cố ngoại rồi, hôm nay phải ở khu phục hồi chức năng bầu bạn với bà cố ngoại, bà Trần tối qua chơi mạt chược thâu đêm, vẫn đang ngủ, con liền ra ngoài ăn cơm.”


“Con một mình ra ngoài không an toàn.”


Tuế Tuế có chút bất lực nhìn Bùi Hoài Duật thở dài: “Chú Bùi, con còn bốn tháng nữa là bảy tuổi rồi, con không còn là trẻ con nữa.”


Ăn cơm xong, Bùi Hoài Duật để Nemo trong xe, gọi điện thoại về nhà, báo là đã tìm thấy chó rồi.


Bùi Hoài Duật chuẩn bị đưa con bé về nhà.


Nhưng vừa bước vào khu chung cư, anh lại hối hận.


Anh không biết lần này mình rời đi, khi nào mới trở về.


Khi nào mới có thể gặp lại Nghê An.


“Tuế Tuế, chú, đưa con đi công viên giải trí được không?” Anh rất tham lam, muốn giữ lại khoảng thời gian ở bên con gái lần cuối, anh không muốn ký ức sau này của mình, không có gì cả.

 

Bình Luận (0)
Comment