Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 140

Nghê Vụ nhìn anh, không động đậy.


Cô hít sâu một hơi: “Bùi Hoài Duật, nếu lần sau anh muốn gặp Tuế Tuế, có thể gọi điện thoại báo trước cho tôi.”


“Anh phải ra ngoài một chuyến, trong thời gian ngắn chắc sẽ không trở lại.”


Nghê Vụ sững sờ một chút, cũng chính lúc cô ngây người, anh vươn tay ôm lấy eo cô, ôm chặt cô vào lòng, cằm anh, vùi vào gáy cô, hai cánh tay siết chặt lấy cô.


“Nghê Vụ, Tuế Tuế vĩnh viễn là con gái của em, sẽ không có ai cướp con bé khỏi bên em, anh cam đoan.” 


Bùi Hoài Duật ngửi lấy mùi hương mềm mại từ tóc cô, tham lam hít một hơi vào tận phế phổi. Ở góc độ cô không thấy, mắt anh đỏ hoe, giọng khàn đi: “Nghê Vụ, em ôm anh một cái được không?”


Con người đều tham lam. Ban đầu, anh chỉ muốn đưa con gái đi công viên giải trí trước khi rời đi, khi đưa con bé về, lại càng muốn nhìn cô thêm một chút. 


Sau đó muốn ôm cô một cái. Rồi sau đó nữa, muốn cô cũng ôm lấy mình. Tay Nghê Vụ buông thõng bên người.


Bùi Hoài Duật lại nói một câu: “Xin em, Nghê Vụ, em ôm anh một cái được không?”


Cô chậm rãi nâng tay lên, cuối cùng, lại rũ xuống. Tay cô vẫn rủ bên hông.


“Bùi Hoài Duật, hy vọng anh giữ lời, ngoài việc dùng thân phận chú để gặp Nghê An, chuyện giữa chúng ta, chấm dứt rồi.”


Bùi Hoài Duật run lên, cô không ôm anh, anh ôm cô một cái thật chặt rồi, rời đi.


Khi rời đi đã để lại cho Nghê Vụ một chiếc thẻ ngân hàng.


Nghê An là con gái anh, mỗi tháng anh sẽ gửi một khoản phí nuôi dưỡng.


Anh nói, thành phố Tùng là một thành phố rất tốt, tài năng của cô ở lại thành phố Tùng sẽ có không gian phát triển lớn hơn, người nên rời đi là anh, v6è sau, trong một thời gian ngắn, họ sẽ không gặp nhau ở thành phố Tùng nữa.


Không có cái gọi là tình cờ gặp gỡ.


Chỉ có sự cách biệt hàng vạn cây số.


Là Nghê Vụ đã dạy cho anh, tình yêu là gì.


Anh chưa từng trân trọng tình cảm dè dặt của Trình Thanh Miểu dành cho mình.


Yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy. 


Cho cô ấy bầu trời tự do mà cô ấy muốn.


Anh có thể dùng quyền thế để giữ Nghê Vụ bên cạnh mình, nhưng làm vậy, cô sẽ hận anh cả đời.


Trước khi rời đi, Bùi Hoài Duật đã làm hai việc.


Đến chùa Thượng Tế, đúc lại thân vàng cho tượng Phật, anh đã quyên góp một khoản tiền từ thiện, trước khi xuống núi, trụ trì Tự Minh gọi anh lại: “Thí chủ Bùi, chuyến đi này nhiều trắc trở.”


Tiểu sa di đưa cho anh một lá bùa bình an.


Khi trở về từ chùa Thượng Tế, tối đó anh tụ họp chốc lát với vài người bạn, sau đó là việc thứ hai...


Anh đã hẹn Trần Thiệu An.


Thứ sáu tuần này, sức khỏe Nghê Mỹ Vân hồi phục khá tốt, ngoại trừ đi lâu sẽ hơi khó thở, còn lại đều bình thường. Trần Như Lam chuẩn bị bữa tối, bảo Nghê Vụ đưa bà ngoại cùng đến ăn cơm.


Trần Thiệu An về trễ.


Trên bàn ăn, anh chia sẻ một tin tốt.


“Dự án của anh, đã kết nối được với Thuận Nguyên, tổng giám đốc Nhạc của Thuận Nguyên đánh giá anh rất cao, đầu tư hai trăm triệu, anh đã xin nghỉ việc ở Phú Khang, thành lập một tổ nghiên cứu phát triển chuyên biệt.”


Nghê Vụ không hiểu những chuyện này, nhưng cô cũng từng nghe Trần Như Lam nói, Trần Thiệu An đã chuẩn bị từ hai năm trước, nhưng mãi không gặp được nhà đầu tư phù hợp, gặp khó khăn rất nhiều lần, vốn dĩ đã sớm chuẩn bị xin nghỉ việc.


Cô cười nói: “Chúc mừng anh.”


Sau bữa cơm, Trần Thiệu An đi vào bếp, nhìn Nghê Vụ đang rửa trái cây.


“Thật ra, là Bùi Hoài Duật đã giới thiệu anh với tổng giám đốc Nhạc. Anh vẫn luôn thiếu một cơ hội như vậy. Tối thứ hai anh ta đột nhiên tìm anh. Anh vốn tưởng anh ta muốn ép anh rời khỏi thành phố Tùng, không ngờ anh ta lại đưa anh đến trang trại ngựa riêng của Nhạc Lâm. Bùi Hoài Duật nói, cho anh mười lăm phút.” 


Mười lăm phút đó, là mười lăm phút thay đổi cuộc đời Trần Thiệu An, anh nói về kế hoạch nghiên cứu đã nói qua vô số lần, nén thành quả hai năm của mình trong vòng mười lăm phút, anh đổ đầy mồ hôi.


Anh đã gặp được ông lớn hàng đầu trong ngành.


Sau khi Nhạc Lâm gật đầu, Trần Thiệu An và Bùi Hoài Duật lần lượt bước ra khỏi trang trại ngựa, Trần Thiệu An vẫn chưa hoàn hồn, ngây người nói với anh một tiếng cảm ơn.


Bùi Hoài Duật nói: “Tôi chỉ là giúp anh giới thiệu, có thành công hay không là ở anh.”


Gió đêm hôm đó oi bức.


Trần Thiệu An nhìn người đàn ông trước mắt, vị thiếu gia thứ tư của nhà họ Bùi kiêu ngạo tôn quý đó, trước khi lên xe rời đi, đã nói với anh một câu: “Cảm ơn anh và mẹ anh nhiều năm qua, đã chăm sóc cô ấy và Tuế Tuế.”


Trần Thiệu An hoàn toàn không thể tưởng tượng được, người không lâu trước còn muốn ép mình rời khỏi thành phố Tùng, lại có thể nói lời cảm ơn với mình.


Chiếc Maybach đã sớm chạy xa.


Nhưng ngày hôm sau, trợ lý của Nhạc Lâm, đã chủ động liên hệ với anh.


Cho đến bây giờ, Trần Thiệu An vẫn chưa thể bình tĩnh lại khỏi niềm vui sướng.


Nghê Vụ cúi đầu cắt trái cây.


Dưa hấu rất ngọt.


Cô cắt thành miếng nhỏ.


Cô không nói gì, không biết đang nghĩ gì.

Bình Luận (0)
Comment