Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 15

Tần Uyển Khanh hỏi cô tên gì.

 

Cô nói tên Trình Thanh Miểu.

 

Nghe thấy tên cô, sắc mặt Tần Uyển Khanh trở nên rất kỳ lạ.

 

Bà ta nhìn chằm chằm vào mặt cô rất lâu.

 

Dường như còn mang theo một chút vẻ chán ghét.

 

“Chỉ là một đoạn video, ai nhìn thấy con gái tôi trộm tiền? Trên video có không? Con gái tôi đang lục tìm gì đó trong hộc bàn của Trình Thanh Miểu, nhưng ai có thể chứng minh là trộm tiền? Con gái con đứa, biết đâu là tìm khăn ướt hoặc băng vệ sinh.”

 

Đoạn video đó, quả thực chỉ quay được cảnh Bùi Sơ Yên thò tay vào hộc bàn của cô, không hề quay được cảnh cô ta trộm tiền.

 

Bùi Sơ Yên tại chỗ đỏ mắt: “Cô giáo, mẹ, con chỉ là đến tháng, con biết trong túi Trình Thanh Miểu có băng vệ sinh, con muốn lấy cái đó.”

 

“Tớ xin lỗi Thanh Miểu, tớ đã không xin phép cậu mà lục túi cậu, cậu đừng giận, nhưng tiền của cậu tớ thật sự không lấy, tớ lại không thiếu chín nghìn tệ này, với lại quan hệ của chúng ta tốt như vậy, sao tớ có thể làm thế chứ.”

 

Tần Uyển Khanh hừ lạnh một tiếng: “Cô Trương, chuyện này đã quá rõ ràng, tôi biết Trình Thanh Miểu học giỏi, cô Trương muốn giảm nhẹ hình phạt, nhưng con bé nhỏ tuổi đã có phẩm chất thấp kém như vậy.”

 

“Học bổng của trường, vẫn luôn do Bùi thị chúng tôi tài trợ, không ngờ lại phát cho loại người này.”

 

Nhưng Trình Thanh Miểu còn có đoạn video thứ hai.

 

Đó cũng là do Diêu Liệt gửi cho cô.

 

Đoạn video thứ hai, quay rõ cảnh Bùi Sơ Yên cầm một chồng tiền, vừa nhét vào túi vừa lén lút rời khỏi lớp học.

 

Khi Trình Thanh Miểu phát đoạn video này ra, trong văn phòng, yên tĩnh đến kỳ lạ.

 

Bùi Sơ Yên run rẩy một chút, sắc mặt tái nhợt.

 

Trong văn phòng ngoài giáo viên chủ nhiệm, còn có chủ nhiệm khối, và phó hiệu trưởng.

 

Sẽ không ai tin tiền là do Bùi Sơ Yên một cô gái nhà giàu ăn trộm, nhưng trớ trêu thay, bằng chứng lại rõ ràng rành rành.

 

Tần Uyển Khanh xoa thái dương, im lặng.

 

Bùi Sơ Yên có chút hoảng loạn: “Mẹ, con chỉ là đùa với Trình Thanh Miểu thôi.”

 

“Đúng vậy, trẻ con đùa giỡn thôi mà.”

 

Trình Thanh Miểu không thể tin được nhìn phó hiệu trưởng, cô không thể tin đây là lời một hiệu trưởng nói ra, bằng chứng rõ ràng như vậy, nhưng ông ta lại nói chẳng qua là trẻ con đùa giỡn.

 

Cô cảm thấy thật nực cười.

 

Dù có bằng chứng hay không, cô vẫn là người bị nhắm đến.

 

Giọng cô run rẩy: “Em muốn báo cảnh sát.”

 

“Trình Thanh Miểu, em nhất định phải làm lớn chuyện đến mức này sao! Chỉ còn một tuần nữa là thi đại học rồi! Em không thể yên ổn một chút sao.” Phó hiệu trưởng nhìn giáo viên chủ nhiệm: “Cô Trương, đây là học sinh giỏi của lớp cô sao? Chẳng hiểu chuyện gì cả.”

 

Giọng Trình Thanh Miểu rất kiên định, mặc dù, toàn thân cô đang run rẩy, cô muốn một sự công bằng.

 

Nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả cô Trương, người bình thường rất quan tâm cô, đều khuyên cô nên làm hòa.

 

Cụm từ “làm hòa” đối với cô mà nói, thật nực cười.

 

Và lúc này, Bùi Hoài Duật tìm đến cô.

 

Hai năm cùng lớp, thực ra Trình Thanh Miểu chưa từng nói với anh được mấy câu.

 

Khoảng cách chỗ ngồi giữa cô và Bùi Hoài Duật chỉ là một lối đi nhỏ.

 

Trình Thanh Miểu thỉnh thoảng sẽ giả vờ vô ý ngẩng đầu lên, liếc nhìn khuôn mặt anh.

 

Nhưng hôm nay, Bùi Hoài Duật đứng trước mặt cô.

 

“Trình Thanh Miểu, chuyện này là lỗi của Sơ Yên, tôi thay nó xin lỗi, chuyện này, nhà họ Bùi cũng sẽ bồi thường tương ứng cho cậu.”

 

Thiếu niên cao hơn cô rất nhiều, đứng trước mặt cô, cô phải ngẩng đầu mới thấy anh, phía sau anh là bệ cửa sổ, ánh sáng chiếu sau lưng.

 

Cho nên, anh đến cũng là để hy vọng cô đừng báo cảnh sát, mong cô bỏ qua cho yên chuyện.

 

Xóa video.

 

Thế nhưng, rõ ràng không phải lỗi của cô.

 

Cái gọi là bồi thường, chẳng qua chỉ là một chút tiền bịt miệng.

 

Cô im lặng, bướng bỉnh cắn môi, khuôn mặt ửng đỏ vì nắng lấm tấm mồ hôi.

 

Bùi Hoài Duật khẽ nhíu mày.

 

Thật ra anh không muốn tham gia chuyện này, chuyện là lỗi của Sơ Yên, Sơ Yên nên chịu hình phạt.

 

Nhưng sát kỳ thi đại học rồi.

 

Không lâu trước đó, bà Bùi đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, sức khỏe không tốt, nếu biết Bùi Sơ Yên ở trường ăn trộm tiền của bạn học, chắc sẽ tức đến ngất xỉu ngay lập tức.

 

Hơn nữa, Sơ Yên dù sao cũng là cháu gái anh, anh cũng không muốn nhìn thấy mọi chuyện ầm ĩ đến mức này.

 

Gia phong nhà họ Bùi nghiêm khắc, tổ tiên làm quan, từ đời ba anh là Bùi Thành Quân thì chuyển sang kinh doanh, chú bác của anh đều là nhân vật chính trị lớn, mẹ anh là Vu Tú Huệ, xuất thân từ gia đình quyền quý. Chuyện của Bùi Sơ Yên, nếu đến tai ông Bùi, e rằng sẽ trực tiếp đánh gãy chân Bùi Sơ Yên.

 

“Trình Thanh Miểu, mong cậu có thể cân nhắc, chuyện này, có rất nhiều cách giải quyết.”

 

Ánh nắng tháng sáu, khiến Trình Thanh Miểu cảm thấy choáng váng.

 

Cô siết chặt lòng bàn tay.

 

Ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt từ người thiếu niên trước mặt.

 

Từ từ lan tỏa trong lồng ngực.

 

Cổ họng cô khô khốc.

 

Kiên định nhưng bất lực.

 

“Nhưng tôi không phải là kẻ trộm...”

 

Thiếu niên nhìn cô, khuôn mặt ửng đỏ vì nắng, làn da mỏng manh. Cô cụp mắt xuống, giọng anh xa cách, lại nói: “Cậu cứ ra điều kiện đi, chỉ cần nhà họ Bùi làm được, có thể cố gắng đáp ứng cậu.”

 

“Cậu có thể làm bạn trai tôi không?”

 

“Cái gì?”

 

Dường như hoàn toàn không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu này.

 

Anh ngẩn người, im lặng hơn mười giây, lại xem xét cô, rất lâu.

 

Anh không thích bị đe dọa.

 

Đặc biệt là chuyện tình cảm.

 

Nhưng anh vẫn gật đầu, giọng nói lạnh lùng: “Được, tôi không chấp nhận yêu xa, tiền đề là, cậu có thể thi đỗ đại học S.”

 

Trình Thanh Miểu ba lần thi thử, lần đạt điểm cao nhất, cách điểm chuẩn thấp nhất của đại học S, vẫn còn thiếu 8 điểm.

 

Lần tệ nhất, cách điểm chuẩn, thiếu 26 điểm.

 

8 điểm, trong vỏn vẹn năm ngày, gần như không thể làm được.

 

Nhưng cô, Trình Thanh Miểu, lại làm được.

 

Đề thi đại học năm đó, thực ra không hề đơn giản.

 

Còn Bùi Sơ Yên, sau kỳ thi đại học đã được gửi ra nước ngoài, tiểu công chúa của nhà họ Bùi, hoàn toàn không cần lo lắng về cuộc sống sau này.

 

Thời đại học, họ yêu đương bí mật, Trình Thanh Miểu biết anh không muốn công khai mối quan hệ với mình, dù sao ai lại thích một cô gái mập, ngay cả bản thân cô, cũng ghét chính mình như vậy.

 

Và Trình Thanh Miểu cũng biết, anh không hề thích mình.

 

Anh thậm chí sẽ không nghĩ rằng, mình có thể thi đỗ đại học S.

 

Anh đồng ý ở bên mình, chẳng qua là vì cô đã xóa đoạn video đó.

 

Cô đã là người lớn, cô cũng biết lúc đó, cho dù mình không xóa, cho dù cô thật sự báo cảnh sát.

 

Nhà họ Bùi vẫn có cách, để tất cả những dấu vết bất lợi cho Bùi Sơ Yên biến mất sạch sẽ.

 

Xã hội này, hiện thực mãi mãi tàn khốc.

 

Cái gọi là ‘công bằng’, mãi mãi chỉ thiên vị tiền bạc, quyền lực.

 

Chân lý, nằm trong tay số ít người.

 

Có lần cô đã hỏi Bùi Hoài Duật.

 

“Nếu lúc đó không có đoạn video đó, anh có tin em không phải là kẻ trộm không?”

 

Chuyện này, dường như đã trở thành một nỗi lòng của cô.

 

Bất cứ ai cũng có thể hiểu lầm cô, nhưng cô không muốn anh hiểu lầm.

 

Đó là đêm giao thừa, Trình Thanh Miểu ở nhà cậu ở thành phố Tùng, ăn xong bữa tất niên, cô đến khách sạn mà anh đã đặt.

 

Anh nhìn vào mắt cô: “Trình Thanh Miểu, niềm tin của tôi, có quan trọng đến vậy sao?”

 

“Rất quan trọng.”

 

Anh nhướng mày, đáp một tiếng: “Ừm.”

 

Ngón tay anh mang theo nhiệt độ lạnh lẽo từ bên ngoài, khi chạm vào ngực cô, có một luồng khí lạnh lướt qua.

 

Nhưng Trình Thanh Miểu biết, hỏi đàn ông những câu hỏi này trên giường, câu trả lời nhận được, có lẽ, không chính xác.

 

Anh không tin mình, phải không?

 

Cô là người bình thường nhất, thấp hèn nhất, tầm thường nhất, nhỏ bé nhất.

 

Hai năm cấp ba cùng lớp, cô chỉ nói vài lời với anh.

 

Còn Bùi Sơ Yên, là cháu gái của anh.

 

Cô tự cười mình thật ngốc, cũng tự cười mình tham lam.

Bình Luận (0)
Comment