Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 150

Đầu Nghê Vụ va vào lồng ngực anh.


Cô xoa thái dương, cảm thấy lồng ngực đối phương rất cứng, toàn là xương.


“Tuế… Tuế…” Nghê Vụ đưa tay sờ tóc đối phương, ẩm ướt: “Tuế Tuế, ưm, con tắm… rồi à?”


“Tắm rồi… phải lau khô nha… nếu không sẽ bị cảm lạnh đó…”


Lúc cô nói chuyện, hơi thở mang theo mùi rượu. Mắt hơi lim dim, tóc dài, trong không khí phát ra hương thơm thoang thoảng từ tóc cô. Mùi rượu mê ly, từ từ hòa quyện, như thể thành hình, chậm rãi quẩn quanh bên cạnh Bùi Hoài Duật.


Ban đầu anh muốn đỡ cô đứng vững ở cửa. Nghê Vụ thuận tay đẩy anh. Đẩy không nổi, cô bèn túm lấy vạt áo choàng tắm trước ngực anh, lẩm bẩm: “Tuế Tuế, con đừng chắn ở đây nha…”


Bùi Hoài Duật né người sang một bên.


Liền thấy cô lảo đảo bước vào, ở cửa, đá văng một đôi giày, má ửng hồng, toàn bộ ý thức bị rượu ngấm vào, hai tay vòng ra sau, muốn kéo dây kéo váy sau lưng.


Hôm nay cô mặc váy xanh lam, tà váy dài, theo bước đi nhẹ nhàng mà đong đưa, lộ ra đôi mắt cá chân trắng nõn. Chân trần, bàn chân đạp lên sàn gỗ màu xám đậm.


Anh cúi nhìn, ánh mắt tối tăm, nhìn chằm chằm vào chân cô, sau đó môi mím chặt.


Nghê Vụ vừa mệt vừa buồn ngủ lại chóng mặt, hai tay vòng ra sau, mãi không với tới dây kéo.


Cô đành phải cầu cứu ‘con gái’ bên cạnh.


“Tuế Tuế, con giúp mẹ kéo ra một chút đi.”


Bàn tay nhẹ nhàng gạt mái tóc dài phía sau cô ra, ngón tay từ từ luồn qua tóc cô, đầu ngón tay hơi luyến tiếc kẹp một lọn tóc đen, rồi buông ra.


Cầm lấy khóa kéo, trượt xuống, kéo dài đến eo.


Nghê Vụ mơ mơ màng màng quay người ôm lấy Bùi Hoài Duật: “Cảm ơn bảo bối.”


Cô cảm thấy con gái mình cao lớn rồi, hay là cô uống say đứng không vững nên bị lùn đi rồi.


Cô vốn muốn hôn má Tuế Tuế một cái, nhưng hôn không tới, quay người muốn về phòng ngủ.


Ánh mắt rơi vào bát thức ăn cho chó trên mặt đất, hình như quên cho chó ăn rồi, không biết Tuế Tuế đã cho Khoai Tây ăn chưa? Ngày thường mỗi lần về nhà, Khoai Tây đều chạy ra đón, hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy. 


Sau đó cô gọi vài tiếng: “Khoai Tây, Khoai Tây.” Gọi một lúc, không thấy bóng chó đâu.


Cô khom người, hai tay chống trên thảm, lưng hơi cong, để lộ bả vai xinh đẹp. Nghê Vụ nhìn vào kẽ hở dưới ghế sofa: “Khoai Tây, Khoai Tây, con ở đâu?”


Theo động tác cúi người của cô, chiếc váy dài màu xanh lam như vỏ quả vải được bóc ra, tuột xuống mượt mà khỏi vai, để lộ làn da mịn màng sáng bóng, trượt dài xuống đất.


Nemo đi ra, dùng mũi đẩy mặt Nghê Vụ.


Nghê Vụ ôm lấy Nemo: “Khoai Tây, sao con lại trở nên… to lớn thế này…”


Cô thật sự say rồi, Khoai Tây cũng trở nên lớn như vậy.


Xoa loạn xạ đầu chó một cái, Nghê Vụ cảm thấy bây giờ mình cực kỳ muốn nằm lên giường ngủ một giấc, rượu làm đầu óc cô choáng váng.


Cô lảo đảo đi đến phòng ngủ, gạt quai váy đang treo trên vai, chiếc váy trượt xuống mắt cá chân, sau đó cả người ngã xuống giường, quấn lấy chăn.


Kỳ lạ quá, giường cô mềm mại đàn hồi từ bao giờ vậy.


Bùi Hoài Duật đi đến ngoài phòng ngủ, nhìn chiếc váy dài rơi trên mặt đất, anh cúi người nhặt váy lên, siết chặt trong tay.


Cắn răng nhịn cảm xúc đang điên cuồng lớn dần trong lòng, đẩy cửa bước vào, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường mình.


Ban đầu, anh chỉ muốn đến thành phố Tân nơi cô sống, nhìn cô từ xa.


Sau này, anh muốn gần hơn một chút, anh muốn sống ở căn hộ bên cạnh cô, có thể nhìn thấy hoạt động thường ngày của cô và Tuế Tuế qua lỗ nhìn trộm và camera chuông cửa.


Không ngờ hôm nay, Nghê Vụ vì say rượu mà xông vào thế giới của anh.


Anh nằm xuống cạnh cô, bàn tay áp lên gương mặt ấy, không để hở một khe nhỏ. Ngón cái lướt nhẹ sau tai cô, ánh mắt u ám, phơi bày sự tham lam nồng đậm thường ngày bị đè nén trong lòng.


Anh khẽ khàn giọng gọi tên Nghê Vụ.


Nụ hôn không thể kiềm chế, rơi trên má, cổ, điên cuồng hấp thụ hơi thở quen thuộc trên người đối phương.


Nụ hôn của Bùi Hoài Duật rất nhẹ, không để lại bất kỳ dấu vết nào trên da cô.


Giống như chuồn chuồn chạm nhẹ mặt nước, chỉ riêng khi ngậm tai cô, khẽ cắn một cái.


“Ưm…”


Nghê Vụ ngủ mơ mơ màng màng, vô thức muốn đẩy ra, cô cảm thấy rất nóng, rất ngộp, trên người hình như bị vật gì đó đè lên. Trong đêm hè oi ả này, cảm giác khó thở, nhưng hai tay cũng không có chút sức lực nào, chỉ đẩy một cái, miệng lẩm bẩm: “Khoai Tây, ngoan, con không được lên giường… con đã mấy ngày không tắm rồi…”


Trong tiềm thức của Nghê Vụ, cô cảm thấy là Khoai Tây đang l**m cô.


Khoai Tây từ nhỏ lớn lên cùng Tuế Tuế, ngay cả khi ngủ, ổ chó cũng đặt trong phòng ngủ của Tuế Tuế hoặc ngoài cửa phòng ngủ.


Lông chó hơi cứng, thỉnh thoảng cọ vào ngực cô khiến hơi nhột.


Nghê Vụ mở mắt.


Ánh sáng mờ nhạt, ý thức mông lung, chỉ thấy một bóng người mơ hồ, cô chớp mắt vài cái, men rượu lại ùa đến, mí mắt nặng trĩu, lại khép lại.


Sáng hôm sau Nghê Vụ, cảm thấy có vật gì đó, thỉnh thoảng cọ vào cánh tay cô. Nghê Vụ mở mắt, đối mặt với một con chó lớn màu trắng, sau đó cả người ngây ra.


Xung quanh, môi Tr**ng X* lạ.


Phong cách trang trí tối giản sang trọng nhẹ rất hiện đại.


Rèm cửa màu xám xanh bị gió thổi cong một vòng.


Cô từ từ ngồi dậy, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, một chiếc áo ngủ lụa kiểu nam màu xám rộng thùng thình.


Đây đâu phải là nhà cô.


Đây cũng không phải là nhà Mẫn Kiều.


Nhà Mẫn Kiều, cũng không trang trí ra cái cảm giác mô hình lạnh lùng này.


“Gâu!”


Tiếng chó sủa kéo suy nghĩ Nghê Vụ lại, cô đưa tay túm lấy cổ áo đang lỏng lẻo, nghiêng mặt nhìn con chó đang ngồi nghiêm chỉnh bên mép giường.


Lông mày Nghê Vụ giật một cái. Cả người hơi bối rối: “Nemo…”


Nghê Vụ cắn môi.


Không phải Nại Nại tối qua đã đưa cô về nhà sao?


Sao cô lại ở nhà Bùi Hoài Duật?


Nghê Vụ, mất ký ức rồi.


Lúc này trong đầu cô như nồi hoành thánh đang sôi ùng ục.


Cô nhìn quần áo của mình, chiếc váy màu xanh lam, và áo ngực của cô, được gấp gọn gàng, gọn gàng như thể được cất giữ trong tủ trưng bày, đặt trên chiếc ghế sofa đơn kiểu Pháp bên tay trái.


“Gâu!” Nemo lại sủa một tiếng, vẫy đuôi, dường như rất vui khi được gặp Nghê Vụ ở đây, và nhiệt tình l**m lòng bàn tay cô.


Nghê Vụ cắn răng chấp nhận hiện trạng, hít sâu một hơi, cầm quần áo của mình, đi vào phòng vệ sinh thay. Cô cởi chiếc áo ngủ rộng thùng thình trên người, có một cảm giác mát lạnh mượt mà nhẹ nhàng, trước gương, trên da cô, không có bất kỳ dấu vết nào.


Nghê Vụ thở phào một hơi.


Vậy thì chắc là không có chuyện gì xảy ra, tửu lượng cô cũng tốt, say rượu sẽ không khóc không hét cũng không gây rối, càng không mồm đầy tên Phong Nam như Mẫn Kiều.


Lúc say rượu chắc cũng không gọi tên Bùi Hoài Duật nhỉ.


Cô lập tức thay lại quần áo của mình.


Nghê Vụ gạt tóc dài sang một bên, vòng tay ra sau muốn kéo dây kéo sau lưng.


Chiếc váy này, do chính cô thiết kế, mọi thứ đều tốt, điểm duy nhất không tốt là dây kéo ở phía sau,


Trong đầu đột nhiên lóe lên một hình ảnh mờ ảo.


“Tuế Tuế, con giúp mẹ kéo dây kéo ra…”


Trong ngôi nhà này, làm gì có Tuế Tuế.


Nghê Vụ càng hy vọng, người tối qua giúp cô kéo dây kéo ra, là Nemo đang nằm sấp trên mặt đất cười ngây ngô với cô lúc này.


Chó có thể kéo dây kéo không?


Chó đương nhiên là không thể.


Nhưng cẩu nam nhân thì có thể.

Bình Luận (0)
Comment