Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 155

“Về sau Đàm Tinh Hàng sẽ không quấy rầy em nữa.” Giọng anh khàn đặc, như thể trào ra từ nơi sâu thẳm trong lồng ngực.


Anh thật sự đã đánh giá thấp h*m m**n chiếm hữu của bản thân đối với Nghê Vụ. Dù là Lâm Chiếu Uyên có phẩm hạnh và đạo đức hỗn loạn, hay Đàm Tinh Hàng, người anh dày công chọn lựa, ưu tú toàn diện, anh đều không thể chấp nhận nổi.


Chỉ cần nghĩ đến việc Nghê Vụ đến gần những người đàn ông này, anh đã muốn phát điên.


Nghê Vụ hất tay anh ra.


Cô tựa vào khung cửa, ánh sáng trong phòng chiếu từ phía sau cô. Ánh mắt lạnh lùng, lặng lẽ nhìn anh.


Hành lang ngoài không bật đèn, đèn cảm ứng âm thanh tắt đi trong khung cảnh tĩnh lặng không tiếng động.


Anh đứng trong bóng tối, thân hình gầy gò, mặc bộ đồ ngủ màu đen, như hòa vào bóng đêm, cả người giống như một cô hồn dã quỷ, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng bố thí từ trong căn phòng phía sau cô.


“Người làm phiền tôi, không phải Lâm Chiếu Uyên, cũng không phải Đàm Tinh Hàng, người đó luôn luôn là anh, căn hộ này tôi đã ở được một năm, tôi rất thích căn hộ Quan Lan Trung Hải sở hữu view biển này, tôi đã ổn định cuộc sống ở đây được một năm.”


“Bùi Hoài Duật, là anh dọn đi, hay tôi dọn đi?”


Giọng nói của cô đều đều, không chút gợn sóng, nhưng khi lọt vào tai Bùi Hoài Duật lại như ngâm trong băng lạnh. Cô bình thản nói ra điều anh không muốn nghe nhất, cũng khiến anh không còn sức bước lên phía trước.


“Tuy tôi không có nhiều tiền, nhưng mang Tuế Tuế tìm một chỗ ở mới, cũng không khó.”


“Bùi Hoài Duật, tôi hoàn toàn không muốn hận anh, bất kể là trước đây hay bây giờ, tôi đều không muốn hận anh, tôi chỉ muốn từ từ quên anh đi. Đừng ép tôi hận anh, hận một người rất mệt mỏi, tôi không muốn hận cả đời, tôi không muốn mang theo thù hận sống cả đời.”


Hiện tại, cô chỉ muốn quên đi những chuyện không vui trong quá khứ.


Cùng con gái sống những ngày yên ổn ấm áp tại thành phố này.


Cô đã có công ty riêng, cuộc sống của cô bắt đầu sang trang mới.


Nghê Vụ vẫn nhớ rõ, một năm rưỡi trước, cô mua căn hộ này. Lần đầu tiên trong đời, cô tự tay mua một ngôi nhà thuộc về mình và con gái.


Cô trang trí thành kiểu mà các cô thích. Từ ban công có thể nhìn thấy cảnh biển tuyệt đẹp của thành phố Tân, có thể nhìn thấy biển trời liền một dải, sao biển lấp lánh vào ban đêm.


Ba năm nay, cô sống rất vui vẻ, rất đầy đủ, bệnh tình của bà ngoại cũng tạm thời ổn định, cô thích thành phố ven biển này, điểm khởi đầu mới của cuộc đời cô.


Cô không thường xuyên nhớ tới anh.


Nhưng cũng không thể nói là chưa từng.


Cô không ép bản thân phải quên ai, cũng không cấm mình nhớ đến ai. Cô tôn trọng cơ thể và nội tâm của chính mình.


Cô cũng không bài xích việc quen biết những người khác phái mới. Theo thời gian dần trôi, có lẽ cô thật sự có thể chôn vùi người đàn ông trước mắt vào tận đáy lòng, đóng cánh cửa này lại, biến anh thành quá khứ.


Cô không muốn hận một người.


Cô cũng không muốn trở thành Trình Thanh Miểu, Trình Thanh Miểu rất mệt mỏi, cuộc sống của cô ấy rất khổ sở.


Thời gian, sẽ chữa lành cho chính mình.


Nghê Vụ không cho Bùi Hoài Duật thời gian trả lời, như thể đã hạ quyết tâm nào đó. 


“Tôi sẽ cho thuê căn nhà của tôi trong tuần này.”


Khoảnh khắc cô rút tay ra đóng cửa.


Người đàn ông ngoài cửa động đậy một chút.


Thân hình hơi lảo đảo, giọng nói khàn đục: “Anh sẽ đi.”


Nghê Vụ nắm lấy tay nắm cửa, từ khe cửa đang khép lại, nhìn thấy những ngón tay trắng bệch của anh chặn ngang cửa, ngăn không cho cô đóng lại.


“Anh... anh đi...”


Anh lại khẽ nói thêm một câu, giọng nói kiềm chế sự run rẩy.


Rất nhẹ.


“Xin lỗi...”


Bùi Hoài Duật buông tay, Nghê Vụ đóng cửa lại.


Từ trong phòng cô, tia sáng cuối cùng, biến mất không thấy.


Tia sáng cuối cùng từ trong nhà cô cũng biến mất.


Bùi Hoài Duật đứng ngoài cửa, cứng nhắc xoay người, chỉ còn lại cánh cửa phòng của chính mình. Đèn báo đỏ trên chuông cửa ghi hình nhấp nháy, ghi lại đôi mắt lấm lem nước mắt của anh, cùng sống lưng khom lại đầy chật vật.


Cuối tuần, Nghê Vụ đưa Tuế Tuế về thành phố Tùng một chuyến.


Thứ bảy là sinh nhật Trần Như Lan.


Năm ngoái, Trần Như Lan bị cao huyết áp, ngất xỉu phải nhập viện. Bây giờ mỗi bữa đều chú ý ăn uống. Bữa trưa hôm nay là do Trần Thiệu An đặt đầu bếp riêng đến nhà nấu, đều là các món thanh đạm.


Ba năm nay, dự án nghiên cứu khoa học của Trần Thiệu An có chút khởi sắc.


Điều duy nhất khiến Trần Như Lan không hài lòng là, anh đã quen một cô bạn gái, rồi lại chia tay.


Buổi chiều, Nghê Vụ để con gái ở nhà họ Trần, rồi lái xe đến chùa Thượng Tế ở huyện Thanh Vân.


Cô đến đây mỗi năm một lần, mỗi năm, nơi này đều có thay đổi mới.


Trên mạng đồn rằng, ngôi chùa này giải quẻ rất linh. Còn có người nói vị trụ trì đại sư ở đây, là vị tăng quét rác trong truyền thuyết.


Tượng Phật được đúc lại thân vàng, khách hành hương tăng lên không ít. Trong chùa có thêm rất nhiều tiểu sa di, không còn hiu quạnh nữa.


Tiểu sa di nhận ra cô: “Hôm nay đại sư Tự Minh đang giảng kinh ở thiền phòng. Muốn gặp đại sư xin vui lòng đợi một lát.”


Nghê Vụ nói: “Không làm phiền đại sư, tôi sẽ đi ngay sau đó.”


Cô rất biết ơn đại sư Tự Minh đã khai sáng cho cô năm đó, đã quyên góp một chút tiền hương hỏa, lúc xuống núi là lúc hoàng hôn.


Trong không khí phảng phất mùi hương nhang đèn, tiếng chuông vang vọng, gió hè nhẹ thổi, lòng Nghê Vụ tạm thời yên tĩnh.


Trần Như Lan không nỡ xa Tuế Tuế, bảo con bé ở lại đây thêm một lát. Nghê Vụ tính toán thời gian, quyết định buổi chiều sẽ về. Cô nói, trường tiểu học vẫn chưa nghỉ hè, phải một tuần nữa mới được nghỉ, đến lúc đó sẽ để Tuế Tuế ở lại chơi lâu hơn.


Chiều chủ nhật hai giờ, Nghê Vụ tính thấy vẫn còn thời gian nên hẹn gặp một người bạn.


Ba năm nay, cô và Tang Xảo, đã hợp tác hai lần.


Tang Xảo là tổng biên tập của tạp chí thời trang ME, còn cô là “Lý Vụ” giả , lần đầu hợp tác trong công việc, hai người nhìn nhau cười, trò chuyện vui vẻ, cũng không thấy ngượng ngùng gì.


Hai người hẹn nhau ở một tiệm sách góc phố.


Tang Xảo nhắn cho cô rằng đang kẹt xe, sẽ đến muộn một chút. Nghê Vụ đi dạo trong hiệu sách, xem tạp chí B kỳ phát hành tháng này của ME. Sau đó cô đến chỗ ghế ngồi gần cửa sổ để lật xem.


Cuối tuần nghỉ ngơi, hiệu sách nổi tiếng trên mạng này hôm nay khá đông, chỉ còn vài chỗ trống, cần ngồi ghép bàn với người khác. Cô liếc nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện, thấp giọng hỏi: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”


Đối phương nhìn cô một cái, gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhã nhặn: “Mời ngồi.”


Nghê Vụ nhìn thấy trên tay đối phương cầm một cuốn "Hoàng tử bé" bản tiếng Pháp, lại còn là bản sưu tầm đời đầu.


Dù là bản sưu tầm, nhưng dấu vết lật đọc rất mờ, có lẽ rất ít người đến mượn đọc bản tiếng Pháp.


Đối phương thấy ánh mắt cô rơi trên cuốn sách trong tay mình, tưởng rằng cô cũng thích, bèn nhắc cô giá sách của cuốn đó: “Phía sau, khu các tác phẩm văn học nổi tiếng nước ngoài, hàng thứ ba, khu B.”


“Cảm ơn.” 


Nghê Vụ: “Hiếm khi thấy ai đọc bản tiếng Pháp.”


“Rảnh rỗi không có việc gì.” Bùi Vân Hiền cười cười.


Nghê Vụ là người rất sợ xã giao, trừ công việc ra, cô rất ít khi nói chuyện phiếm với người lạ, cho nên cũng chỉ nhân chuyện cuốn sách này mà trò chuyện vài câu với người đàn ông trung niên đối diện.


Đối phương vóc dáng gầy gò, dù đang ngồi nhưng có thể nhìn ra là người rất cao, mặc một bộ áo polo màu xám đậm, dung mạo tuấn nhã, nơi khóe mắt có dấu vết năm tháng, ngũ quan sâu sắc, trông chừng khoảng hơn năm mươi tuổi.


Cách ăn mặc rất có gu, chắc hẳn lúc trẻ là một người rất đẹp trai.


 

Bình Luận (0)
Comment