Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 156

Trò chuyện được vài câu, đối phương có chút kinh ngạc: “Cô tự học tiếng Pháp à?”


“Từng học qua môn tự chọn.” Nghê Vụ đáp: “Bây giờ gần như trả hết cho thầy cô rồi.”


Có nhân viên phục vụ trong tiệm bưng hai ly đồ uống đi tới, trong đó một ly soda đá ướp dưa hấu đặt trước mặt Nghê Vụ, Bùi Vân Hiền nói: “Các bạn trẻ chắc là thích mấy món như thế này.”


Ly còn lại, là nước ấm.


Bùi Vân Hiền chỉ nhấp một ngụm, làm ẩm họng, không dám uống nhiều.


Nghê Vụ có chút ngại ngùng, đối phương là bậc trưởng bối, hơn nữa chỉ trò chuyện vài câu, lại để người ta bao nước, Bùi Vân Hiền cười cười, chỉ cảm thấy trò chuyện rất hợp với cô gái nhỏ trước mặt.


Tang Xảo rất nhanh đã đến.


Nghê Vụ cũng đã uống hết ly nước này, cô cảm ơn rồi đứng dậy đi tìm Tang Xảo. Trong quán bây giờ lác đác có ghế trống, hai người trò chuyện một lát, lúc ra về, Nghê Vụ đến quầy thu ngân, chọn một phần bánh ngọt kiểu Trung Quốc ít đường thích hợp cho người trung niên, bảo nhân viên phục vụ đưa đến bàn của người đàn ông trung niên kia.


Như một sự cảm ơn vì đã mời cô uống nước.


Nghê Vụ và Tang Xảo đẩy cửa rời khỏi, chuông gió treo ở cửa kêu leng keng.


Nhân viên phục vụ bưng một phần bánh trà xanh không đường đặt trước mặt Bùi Vân Hiền.


“Là con gái của ngài bảo tôi mang đến, đã thanh toán rồi, nếu ăn không hết có thể bảo tôi đóng gói.”


“Con gái của tôi?” Bùi Vân Hiền hơi kinh ngạc.


“Chính là vị vừa ngồi đối diện ngài ạ.”


“Cậu hiểu lầm rồi, cô ấy không phải.”


Đến lượt nhân viên phục vụ có chút ngượng ngùng. Hai người vừa ngồi đây nói nói cười cười, lại còn trông giống nhau, hóa ra không phải cha con?


“Sao cô nghĩ chúng tôi là cha con?”


“Mắt cô ấy giống mắt ngài lắm, đều rất đẹp.” Đặc biệt là hình dáng của đôi mắt, là vẻ đẹp tự nhiên mà công nghệ hiện nay không thể tạo ra được.


Nhân viên phục vụ ngượng ngùng cười, gãi gãi đầu, sau đó dọn dẹp rác trên bàn rồi rời đi.


Bùi Vân Hiền cũng khẽ cười.


Ông ngồi trong tiệm sách, mãi đến hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, từ góc độ này, nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy sức hút vô hạn của cảnh sắc thiên nhiên. Ông không biết mình còn có thể ngắm được hoàng hôn đẹp thế này bao lâu nữa.


Kể từ khi bị bệnh, cuộc đời ông dường như có thêm rất nhiều điều tiếc nuối.


Rất nhiều việc chưa hoàn thành.


Giống như mở ra một lỗ hổng trong cuộc đời, làm cách nào cũng không thể lấp đầy.


Ông không có con ruột, có lẽ, đó là điều hối tiếc không thể bù đắp được trong đời.


Khi ở địa vị cao, rất nhiều người sẽ nói lời nịnh nọt với ông, nhiều người nói Sơ Yên càng ngày càng giống ông, như đúc cùng một khuôn, đó là lời tâng bốc, Bùi Vân Hiền nghe đã nhiều.


Nhưng nhân viên phục vụ xa lạ kia, một câu nói vô tình “con gái ngài”, “cô ấy trông giống ngài”, lại khơi dậy gợn sóng trong lòng ông.


Bùi Vân Hiền ăn một miếng bánh trà xanh, lúc rời đi còn gói ba miếng còn lại trong đĩa mang về.


Trở về nhà họ Bùi.


Đến giờ cơm tối, Vu Tú Huệ vừa ăn vừa nhắc tới thằng tư, Bùi Vân Hiền nói: “Tuần sau con định đi thành phố Tân, hóng gió biển một chút, nhất định sẽ mang theo nỗi nhớ của mẹ đến cho nó.”


“Con bảo nó nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm việc quá sức, cơ thể nó giờ đâu chịu được vất vả nữa.” 


Vu Tú Huệ cảm thấy năm nay nhà họ Bùi đặc biệt xui xẻo, con út vào ICU nằm một tháng, con cả lại phát hiện có vấn đề về thận, bà ăn xong liền chắp tay đi vào Phật đường chuẩn bị lễ Phật tụng kinh.


Bùi Vân Hiền đứng dậy, ông tiện tay đặt hộp bánh trà xanh lên bàn trà.


Giờ nhớ ra, ông bước tới liền thấy ba miếng bánh trà xanh nằm trong thùng rác bên cạnh bàn trà.


Ông nhăn mày, gọi người giúp việc tới, cảm thấy đáng tiếc.


Người giúp việc cúi đầu: “Là tiểu thư vứt đấy ạ, tiểu thư tưởng là rác nên tiện tay bỏ vào thùng, không biết là cậu cả mang về.”


Bùi Sơ Yên bước lại: “Ba, thì ra là ba mang về à, con thấy hộp nhựa nhìn rẻ tiền, bên trong chỉ có vài cái bánh, cứ tưởng là rác của ai để đây nên tiện tay vứt đi thôi.”


Cô đi tới khoác lấy cánh tay Bùi Vân Hiền, làm nũng lắc lắc: “Ba, phạt con mua cho ba cả hộp to được không?”


Bùi Vân Hiền làm sao có thể giận con gái vì chuyện nhỏ nhặt này, vươn tay cọ mũi cô: “Sắp kết hôn rồi, còn nghịch ngợm như vậy, sau này về nhà họ Diêu, phải tu thân dưỡng tính đi.”


“Diêu Liệt sẽ không quản con đâu.” Bùi Sơ Yên tựa vào vai Bùi Vân Hiền: “Ba, con thực sự không nỡ xa mọi người.”


Bùi Vân Hiền trở lại lầu trên, đẩy cửa ra, thì nghe thấy giọng Tần Uyển Khanh đang gọi điện.


“Mấy người còn muốn bao nhiêu tiền nữa? Phạm Thu Phương, bà đừng tưởng tôi không làm gì được bà!”


Bùi Vân Hiền bước vào, Tần Uyển Khanh cúp điện thoại, xoay người khoác tay Bùi Vân Hiền.


“Chuyện gì?” Bùi Vân Hiền vỗ vào mu bàn tay bà ta.


Tần Uyển Khanh lắc đầu: “Không có gì, vài người bà con trước kia trong nhà em tìm em vay tiền, em đuổi đi là được.”


Tống Tuyết Khanh đổi tên đổi họ, Bùi Vân Hiền biết. Ông nắm lấy tay đối phương: “Nếu em không thể giải quyết, anh sẽ để Vạn Việt đi.” Ông sợ Tần Uyển Khanh nhớ lại những chuyện không vui năm đó, ông ôm bà ta vào lòng: “Đừng nghĩ đến chuyện trước đây nữa.”


Tần Uyển Khanh gật đầu: “Vâng, một thời gian nữa Sơ Yên sắp kết hôn với thiếu gia nhà họ Diêu rồi, em thật sự không nỡ.”


Bùi Vân Hiền tất nhiên cũng không nỡ, mặc dù Sơ Yên ngày thường kiêu căng ương ngạnh một chút, nhưng rốt cuộc cũng là con gái do hai người nuôi lớn, tự nhiên là chăm sóc hết mực từ bé.


Nói thật ông khinh thường cái đứa con vô liêm sỉ đó của nhà họ Diêu, Diêu Bắc Trình.


Vị thiếu gia nhà họ Diêu kia, hoàn toàn là một công tử ăn chơi trác táng.


Ai bảo con gái mình thích, theo đuổi cậu ta nhiều năm, cứ cố gắng chờ đợi mãi đến 30 tuổi, nhất quyết phải lấy Diêu Liệt.


Nhà họ Bùi lúc này mới nhân nhượng.


Ngày cưới định vào 20 tháng sau.


Lúc Bùi Vân Hiền chuẩn bị nghỉ ngơi, ông tựa vào đầu giường, nhìn cuốn 《Hoàng tử bé》bản tiếng Pháp số hiệu 01 đặt trên tủ đầu giường, khẽ ngẩn người. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái trẻ đã trò chuyện cùng ông chiều nay ở tiệm sách, không hiểu sao, lần đầu gặp mặt ông đã có cảm giác rất hợp, như thể đã quen từ lâu, suốt mười mấy phút nói chuyện, không hề cảm thấy lúng túng.


“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tần Uyển Khanh hỏi ông.


Bùi Vân Hiền cười một tiếng, đặt cuốn sách trong tay xuống.


“Chiều nay, ở tiệm sách, gặp một cô gái nhỏ rất thú vị, trò chuyện rất hợp ý.”


“Hừm, anh lại nhắc đến cô gái nhỏ khác trước mặt em.” Tần Uyển Khanh giả vờ không vui, Bùi Vân Hiền ôm lấy vai bà ta: “Em biết anh không có ý đó, được rồi, ngủ thôi.”


Nghê Vụ trở về thành phố Tân.


Công việc và cuộc sống đều tiếp tục bình thường, 26 mẫu thiết kế thời trang liên minh với bảo tàng đều đã chốt bản thảo, ba giờ chiều, cô cùng Mẫn Kiều đi một chuyến đến cao ốc Bùi thị.


Trong phòng họp, người tiếp đón họ là Tống Sâm.


Mẫn Kiều nói nhỏ với Nghê Vụ: “Lại là Tống Sâm, tôi tưởng hôm nay là quản lý Cao của Duyệt Đình tiếp nhận công việc, cô có cần né đi một lát không, tôi sẽ nói cô đi vệ sinh.”

Bình Luận (0)
Comment