Nghê Vụ lắng nghe tiếng sấm ngoài trời.
Ngón tay cô siết chặt tấm rèm cửa: “Anh ta không khỏe, có thể gọi 120.”
“Cô Nghê, năm tháng trước tổng giám đốc Bùi đã trải qua một cuộc phẫu thuật mở lồng ngực. Lúc ở Sodam Yat, viên đạn đã xuyên qua thùy phổi của anh ấy, đã phẫu thuật cắt bỏ một phần mô bị tổn thương. Nếu sốt cao rất dễ dẫn đến viêm phổi cấp, gây ngạt thở. Cơ thể anh ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lần này đến thành phố Tân cũng là vội vàng, bác sĩ dặn tốt nhất nên tĩnh dưỡng nửa năm.”
Lúc Tống Sâm nói, bên ngoài sấm chớp liên hồi, dội vào tai Nghê Vụ.
Tiếng sấm kéo dài không dứt, vang dội đến chấn động cả bầu trời.Cách lớp rèm cửa vẫn cảm nhận được ánh chớp chói loà như ban ngày. Và giọng của Tống Sâm, ngừng lại.
11 giờ 40 phút tối.
Cô đã nhập đúng mật mã sau lần thử thứ ba, mở được cánh cửa.
Nghê Vụ tuy không thích tổ chức sinh nhật, nhưng cô vẫn nhớ rõ ngày sinh của mình. Trước đây, người này chưa bao giờ nhớ.
Cô cũng chẳng quá ngạc nhiên khi Bùi Hoài Duật lấy ngày sinh nhật cô làm mật khẩu. Cũng hoàn toàn không vì chuỗi mật mã này mà dấy lên chút cảm xúc nào trong lòng.
Nghê Vụ đẩy cửa vào, trước mắt là một khoảng tối đen. Chỉ có tiếng chó sủa, Nemo cảnh giác chạy đến, ngửi được hơi thở của cô thì lập tức ngoan ngoãn lại. Nó còn dùng ngậm ống quần của Nghê Vụ, dẫn cô đi vào trong.
Nghê Vụ đi đến phòng khách, nhìn thấy một bóng người gầy gò nằm co quắp trên sofa, cô tiến lại gần, đưa tay sờ trán anh.
Nóng quá.
“Bùi Hoài Duật.” Nghê Vụ gọi tên anh.
Anh không trả lời.
Nghê Vụ bật đèn, nhìn người nằm trên ghế sofa, lại nhìn hộp thuốc đã mở trên bàn, bản thân anh là bác sĩ, mà vẫn tự hành hạ mình thành ra như vậy.
Cả hộp thuốc chỉ toàn thuốc giảm đau, ngoài thuốc giảm đau thì không có thuốc nào khác.
Anh nằm trên ghế sofa, sốt đến ý thức mơ hồ, má đỏ vì bệnh, đôi mắt nhắm chặt, một tay đặt lên bụng, cả người co lại.
Nghê Vụ nhìn anh một cái, thở dài có chút bất lực rồi quay về nhà mình.
Hộp thuốc nhà cô rất đầy đủ.
Cô lấy thuốc hạ sốt, nhiệt kế hồng ngoại và một miếng dán hạ sốt dành cho trẻ em.
Nghê Vụ đo nhiệt độ cho Bùi Hoài Duật, 38.8 độ, dán cho anh một miếng dán, rót một cốc nước, rồi vỗ vỗ má anh.
“Bùi Hoài Duật.” Cô gọi vài tiếng.
Anh từ từ mở mắt.
Anh vừa có một giấc mơ mông lung, mơ anh và Trình Thanh Miểu lúc còn ở đại học, mấy năm nay, anh thường mơ thấy cô.
Anh mơ thấy hai người dạo bước trên con đường trong khuôn viên trường.
Cô muốn nắm tay anh, nhưng trước khi kịp nắm lấy thì anh tỉnh dậy.
Trước mặt sáng chói.
Chói đến mức khiến anh nheo mắt.
Nhìn khuôn mặt trước mắt, anh khàn giọng gọi: “Thanh Miểu… Em đừng đi…”
Nghê Vụ bóp má anh, nhét một viên Ibuprofen vào trong, lại rót một chút nước: “Uống thuốc đi.”
Anh bị sặc, ho khan hai tiếng, Nghê Vụ đưa tay luồn qua cổ đỡ anh dậy. Có lẽ bị sặc nên ho dữ dội, kéo theo vết thương ở phổi khiến toàn thân co giật, cơn ho không dứt. Anh ôm ngực, sắc mặt vặn vẹo, đầy đau đớn.
Nghê Vụ nhớ đến lời Tống Sâm.
Cô rút điện thoại định gọi 120 thì bị anh nắm lấy cổ tay. Tay anh run rẩy, nhưng vẫn lắc đầu, ra hiệu không sao.
Qua vài phút, anh dần ổn định lại, tỉnh táo hơn. Nhưng bàn tay vẫn không chịu buông cổ tay của Nghê Vụ.
Anh ta chỉ là theo bản năng nắm lấy tay người phụ nữ trước mặt, không muốn buông.
Giọng anh ta khàn đặc, cố đè nén hơi thở nặng nề trong lồng ngực, th* d*c nói: “Anh là bác sĩ, không có gì nghiêm trọng, chỉ là ho vài cái, không cần gọi cấp cứu.”
“Tủ thuốc của bác sĩ… toàn là thuốc giảm đau à?”
Giọng Nghê Vụ không có dao động gì.
Anh ngồi trên ghế sofa, cô đứng bên cạnh ghế sofa, nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của anh, hai má vì sốt và ho mà ửng đỏ.
“Tống Sâm gọi điện cho tôi, bảo tôi qua xem một chút, nếu anh đã tỉnh, thì tự mình chú ý đi, tôi về trước.”
Nghê Vụ muốn rút tay ra quay đi, Bùi Hoài Duật cứ nắm chặt không buông.
Lòng bàn tay anh ta rất nóng.
Giống như có thể làm tan chảy cô.
Bùi Hoài Duật ôm lấy eo cô từ phía sau, má áp vào lưng cô, hơi thở nóng hổi phả vào lưng cô, vì ho mà giọng khàn đến không thành tiếng.
“Em đừng đi, đừng đi được không?”
Anh cố gắng đè nén cơn run trong ngực mà van nài: “Em cứ xem như, thương hại một con chó hoang bên đường, thương hại anh một chút, đừng đi được không?”
“Bùi Hoài Duật, anh đừng như vậy.” Nghê Vụ cố gắng gỡ cánh tay anh đang ôm chặt lấy mình.
Cô quay lưng lại nên không thấy được mặt anh.
Nhưng cô cảm nhận được anh đang đứng sát sau lưng, lồng ngực nóng như lửa. Anh siết chặt cô hơn, thì thầm, “Cho anh thêm một cơ hội nữa… nhìn anh thêm một lần thôi được không?”
Nghê Vụ cắn môi, cố sức gỡ từng ngón tay anh.
Cô cảm thấy toàn thân mình đang run.
Móng tay cô cấu vào ngón tay, mu bàn tay anh, cô giống như đang xả tức, cuối cùng, Nghê Vụ buông thõng tay có chút mệt mỏi.
“Anh không cần lòng thương hại của tôi. Ba năm, mười năm, rất nhiều chuyện sẽ dần phai nhạt. Nếu anh không đến thành phố Tân, tôi và Tuế Tuế vẫn sẽ sống tốt. Bùi Hoài Duật, tôi đang dần quên được anh rồi.”
Ánh mắt cô hơi nhòe đi.
Bên ngoài mưa lớn xối xả, đập vào cửa kính.
Tiếng mưa, tiếng sấm.
Nghê Vụ nhìn thấy trên bàn một sợi dây chuyền ngọc trai, đó là thứ anh nắm tay cô ném đi trên tầng thượng tòa nhà Bùi thị.
Không ngờ anh lại nhặt về.
Cô khẽ thì thầm: “Bùi Hoài Duật, anh cũng quên tôi đi.”
“Anh không quên được. Cả đời này cũng không thể quên. Dù là Trình Thanh Miểu trước đây hay là Nghê Vụ bây giờ… chỉ có em.”
Sấm sét lập tức chiếu sáng sự chật vật của hai người trong phòng khách, anh ôm cô khóc nấc. Tấm lưng từng kiêu ngạo giờ đã gập xuống, quỳ gối trên thảm, ôm lấy chân cô, van xin cô đừng đi.
Cầu xin cô đừng quên anh.
So với hận, anh càng sợ bị lãng quên, sợ sự xa lạ của cô.
Ánh mắt anh bỗng hướng đến Nemo đang nằm cách đó không xa.
“Nemo đã mười tuổi rồi. Hồi em giao nó cho anh… nó bé tí thế này.”
“Cảm ơn anh, đã nuôi nó tốt như vậy.”
Nghê Vụ cảm thấy tối nay không phải là lúc để nói những điều này, cả hai người họ đều rất mất kiểm soát, khóc lóc khốn khổ. Cô đẩy Bùi Hoài Duật ra, muốn ổn định lại tâm trạng của mình: “Ngày mai tôi còn phải đi làm, anh tự chăm sóc tốt cho mình đi.”
Lúc Nghê Vụ quay người đi đến cửa, đột nhiên nghe thấy giọng Bùi Hoài Duật.
“Lúc ở Sodam Yat, viên đạn đã xuyên qua ngực anh, nhưng chính sợi dây chuyền ngọc trai này đã chặn lại, cứu anh khỏi tử thần.”
Nghê Vụ quay người nhìn anh.
Anh đứng thẳng dậy, nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.
Mắt anh ta tối đen đến đáng sợ. Không còn vest, thân thể anh trông gầy gò. Ánh chớp rọi sáng căn phòng, cũng chiếu sáng khuôn mặt anh, tái nhợt như dã quỷ.
Anh ngửa đầu, nuốt sợi dây chuyền ngọc trai xuống.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của Nghê Vụ đang chạy tới, cổ họng anh gồng lên nuốt trọn.
Ngọc trai và dây chuyền, cùng với những viên kim cương khảm trên đó, cắt qua thực quản. Ngũ quan anh vặn vẹo vì đau đớn, nghẹn thở. Cả người ngã xuống thảm, trong cổ họng toàn mùi máu tanh.