Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 159

Gân xanh trên cổ anh nổi lên, hai tay anh ôm chặt lấy cổ, thở hổn hển.


“Bùi Hoài Duật!” Nghê Vụ vội vàng chạy đến.


Thấy anh nằm trên mặt đất, cô vội cầm lấy điện thoại, gọi cấp cứu.


Anh thậm chí có thể cảm nhận được, trang sức kim cương trên mặt dây chuyền ngọc trai, đang rạch vào thực quản mình.


Đang chậm rãi trượt xuống, giống như nuốt phải mảnh thủy tinh.


Phần kim c**ng c*ng nhất trên đỉnh dây chuyền cứ thế cắt qua thực quản, rồi nhờ máu bôi trơn nên nó tiếp tục trượt xuống mà không gây ngạt thở.


Anh nhìn thấy sự lo lắng hiện rõ trong mắt Nghê Vụ.


Bỗng nhiên, cười.


Trong cổ họng có máu trào lên.


Anh nắm chặt lấy cánh tay Nghê Vụ, khàn giọng, từng chữ vỡ vụn chen nhau ra: “Không phải nói sẽ không thương hại anh sao…”


“Em vẫn vì... anh mà khóc...”


“Anh điên rồi.” 


Cả người Nghê Vụ run rẩy, cô thực sự muốn bỏ đi, gật đầu nói: “Đáng lẽ tôi nên đi, bây giờ tôi phải đi mới đúng.”


Cô không biết là nói cho chính mình nghe hay nói cho anh nghe.


Bùi Hoài Duật ôm lấy ngực, ngã xuống sàn.


Cổ họng anh chảy máu, thân hình cuộn tròn trên thảm, anh rất đau khổ, nhưng lại đang cười.


Anh ta không sợ chết, vì đã chết một lần rồi.


Điều khiến anh sợ nhất bây giờ là ánh mắt của người phụ nữ trước mặt, lạnh lẽo, xa lạ.


Nghê Vụ, nếu có thể khiến em nhìn anh thêm một lần, khiến em vì anh mà rơi nước mắt, thì anh chẳng thấy đau đớn gì nữa.


Tầm nhìn của Bùi Hoài Duật mờ dần vì cơn đau, anh vươn tay, đầu ngón chạm vào khóe mắt Nghê Vụ.


Chất lỏng ấm nóng.


Nụ cười trên môi anhta càng sâu hơn, cô đã khóc vì anh, thật tốt.


Trong lòng cô vẫn có anh.


Dù chỉ là chút thương hại, anh cũng cảm nhận được.


Khoa cấp cứu lúc một giờ sáng.


Nghê Vụ đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng rửa ruột và nôn mửa truyền ra từ bên trong. Y tá bảo cô đi nộp viện phí, làm thủ tục nhập viện, đợi Nghê Vụ quay lại thì y tá nói, “Không bị ngạt thở cũng là mạng lớn đấy, bạn trai cô mấy ngày nay chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, từ từ thêm cháo mềm một chút. Kim cương trên mặt dây chuyền, đã làm xước thực quản rồi.”


“Mấy ngày nữa chắc là anh ta nói chuyện sẽ hơi khó khăn, cần phải dưỡng một thời gian.”


Nhân viên y tế đẩy Bùi Hoài Duật vào phòng bệnh. Y tá lấy ra một túi nhựa trong suốt, bên trong là hỗn hợp dịch dạ dày và máu, gói lấy một chuỗi dây chuyền ngọc trai.


“Bên này có nhà vệ sinh, cô có thể vào rửa.”


Trong nhà vệ sinh, ngón tay Nghê Vụ khẽ run. Cô cảm thấy sợi dây chuyền trong tay nóng rát như than hồng. Cô không ngờ rằng Bùi Hoài Duật lại thực sự nuốt nó vào bụng.


Cô nhìn mình trong gương, vẫn còn đang mặc đồ ngủ.


Khuôn mặt trắng bệch, không biết là vì sợ hay vì nguyên nhân khác. Cô nhớ lại tình huống Bùi Hoài Duật được đưa lên xe cấp cứu bốn mươi phút trước, anh nắm tay cô hỏi nếu mình chết đi cô có thấy đau lòng không.


Sau đó anh lại nói: “Nếu anh thực sự chết rồi, em đừng khóc nữa, em sẽ được giải thoát, sẽ không còn ai quấn quýt em như vậy nữa.”


Nước từ vòi chảy ào ào, rửa sạch vết bẩn.


Dây chuyền ngọc trai vẫn ánh lên sắc sáng, chỉ là không còn trong suốt mịn màng, có vết nứt được dán lại, chỉ có viên kim cương méo mó kia vẫn lóe sáng.


Nghê Vụ quay lại phòng bệnh.


Bùi Hoài Duật nằm trên giường đang truyền nước.


Cô bước đến, đặt mặt dây chuyền lên tủ đầu giường.


Anh mở mắt, anh chưa hề ngủ, dường như luôn chờ cô.


Muốn nghiêng đầu nhìn cô, nhưng cổ vừa động liền đau nhói. Anh nhíu mày, một bàn tay mềm mại, luồn qua cổ, , đỡ lấy đầu anh, đặt thêm chiếc gối.


Anh ta có chút tham lam hít lấy một hương thơm quấn quýt bên cạnh.


“...” 


Bùi Hoài Duật cố gắng mở miệng.


Cổ họng khô rát, đau đến không thể phát ra tiếng, như có vụn thủy tinh trong đó, khiến mồ hôi túa trên trán.


Nghê Vụ nói: “Bác sĩ nói viên kim cương đã làm rách cổ họng và thực quản của anh, may mà chưa xuống dạ dày. Mấy ngày tới anh tạm thời không thể nói chuyện, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Nếu muốn uống nước, phải đợi sáu tiếng nữa.”


Cô ngồi trên ghế dành cho người nhà bên cạnh giường bệnh.


Ánh đèn trần khiến khuôn mặt cả hai đều trắng bệch.


Trong phòng bệnh, không có bệnh nhân nào khác.


Nghê Vụ nhìn chai dịch truyền, giọng bình thản: “Tiền viện phí tôi đã đóng. Chờ anh truyền xong, tôi sẽ đi. Anh nghỉ đi, tôi sẽ liên lạc trợ lý của anh khi rời khỏi.”


Bùi Hoài Duật chống một tay ngồi dậy.


Có lẽ vì cơ thể thực sự không thoải mái, thể hiện sự yếu ớt, lúc chống tay, gân xanh nổi rõ lên.


Anh vặn nút điều chỉnh dịch truyền về mức thấp nhất.


Vậy thì đừng truyền nữa.


Nghê Vụ khẽ nhíu mày.


Đôi mắt u ám nhìn cô, không chút ánh sáng, chỉ là khoảng tối vô tận muốn nuốt lấy cô.


Thấy anh không muốn trao đổi tử tế. Nghê Vụ dời tầm mắt, mím môi. 


“Thân thể là của anh, nếu anh không biết quý trọng thì tôi cũng hết cách.”


Cô đứng dậy: “Tuế Tuế vẫn còn ở nhà, nếu anh đã không sao rồi thì tôi về đây.”


Nghê Vụ bước đi rất nhanh.


Trực giác nói với cô rằng không thể ở lại đây nữa.


Cô tự nhủ, đừng quay đầu, đừng mềm lòng.


Khi cô đến cửa, định mở ra thì y tá vừa vào, tay cầm thuốc, nhìn ra sau lưng Nghê Vụ liền kinh hãi kêu lên: “Anh định làm gì! Không được rút ra!”


Rồi vội chạy tới ngăn lại.


Bùi Hoài Duật đã tự rút ống truyền, vì dùng sức nên kim luồn cùng một mảng da bị kéo rách, máu phun ra dữ dội.


Y tá tròn mắt, sững sờ.


Làm trong bệnh viện bao năm, cũng gặp đủ loại chuyện lạ, nhưng cảnh bi kịch yêu hận giữa đêm thế này, đúng là chưa từng thấy.


Hơn nữa nhan sắc của hai người này lại còn cực kỳ cao.


Nghê Vụ cũng không ngờ Bùi Hoài Duật lại đột nhiên như vậy. Nhìn máu trên mu bàn tay anh, cô nhíu mày, lùi lại một bước.


Bùi Hoài Duật bất chấp, cũng hoàn toàn không có vẻ gì là đau đớn.


Anh mím môi, mặt trắng bệch như giấy, nắm tay Nghê Vụ đặt lên ngực mình. Qua lớp áo mỏng, cô cảm nhận được vết sẹo trên ngực anh.


Anh giữ chặt tay cô không buông.


Bản thân là bác sĩ, anh biết tình trạng hiện tại của mình không thể nói nhiều, dùng sức mở miệng, cổ nổi gân xanh, da ửng đỏ, tiếng nói khàn đục, đứt quãng, mang vị tanh của máu.


“Đáng lẽ tối nay em không nên mềm lòng, không nên gọi cú điện thoại đó. Nếu em nhẫn tâm rời đi, để sợi dây chuyền rạch nát dạ dày, ruột anh, gây xuất huyết nhiễm trùng… thì sáng mai 10 giờ, luật sư sẽ liên hệ với em. Anh chết rồi, em và Tuế Tuế có thể thừa kế toàn bộ tài sản của anh.”


Từ ba năm trước, khi Bùi Hoài Duật rời đi, anh đã tìm luật sư, viết di chúc.


Nếu anh chết ở Sodam Yat. Người thụ hưởng di sản duy nhất được chỉ định chính là người anh yêu, Nghê Vụ.


Bản di chúc ấy, năm tháng trước suýt chút nữa đã được thực hiện.


Nhưng anh tỉnh lại.


“Ba năm nay, anh đã thử ép mình quên, nhưng không được. Anh tự nói đừng nghĩ về em, đừng liên lạc, đừng làm phiền, vì em sẽ ghét, sẽ hận anh, nhưng anh không làm được. Anh đã cố hết sức rồi.”


Ngay cả cái chết anh cũng không sợ.


Điều sợ hãi duy nhất là, người phụ nữ trước mặt này, sẽ thực sự quên mất mình, trở thành một người xa lạ.


Khi nhìn anh, trong mắt chỉ còn sự lạnh lùng.


Anh ta dùng vài chiếc thẻ điện thoại làm ở Sodam Yat, dùng các số khác nhau gọi điện cho cô, nghe thấy cô “alo” một tiếng, sau đó anh không nói gì.


Vài giây sau, đầu dây bên kia cúp máy.

 

Bình Luận (0)
Comment