Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 160

Anh cúi đầu, trán chạm vào cô, gồng mình chịu đựng cơn đau khắp người, bất kể là về thể xác hay tinh thần, anh chỉ muốn nắm giữ người mà anh khao khát có được.


Anh sợ cô hận mình.


Cũng sợ đến cả chút hận, cô cũng chẳng còn dành cho anh.


Chỉ là sẽ quên anh.


Ba năm, mười năm, bên cạnh cô sẽ có những người đàn ông khác, cô sẽ quên đi những tổn thương mà anh mang lại cho cô.


Trong thế giới của cô, anh chỉ còn là một vị khách qua đường.


Nghĩ đến đây, lồng ngực truyền đến cơn đau dữ dội, anh ôm ngực từ từ gập lưng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi toát ra như hạt đậu. Nghê Vụ vươn tay đỡ lấy anh, cảm nhận được phần xương sống gầy gò và nhô lên của đối phương.


Anh lại ngã xuống đất, giống như hai tiếng trước.


Y tá vội chạy đi gọi bác sĩ.


Nghê Vụ đỡ anh, quỳ trên nền, cố gắng dìu anh dậy. 


“Bùi Hoài Duật.”


“Anh đã ăn món… chè đậu đỏ viên khoai môn lạnh do em làm... Anh đã đặt giao hàng rất nhiều lần, mỗi lần đều ghi chú bảo em làm… Sau khi em không còn làm thêm ở cửa hàng đó nữa thì anh không còn ăn nữa. Bánh hồng em tặng anh cũng đã ăn rồi... Em nói đó là quả trên cây nhà em kết trái… Đó là do bà ngoại em tự tay phơi khô...”


“Anh đừng nói nữa, Bùi Hoài Duật…” 


Nghê Vụ nắm tay anh, vòng tay ra sau lưng muốn đỡ anh dậy nhưng sức cô không đủ.


Giọng cô run run, chẳng rõ là sợ hãi hay vì lý do khác.


“Cây hồng nhà em... anh vẫn giữ lại... Chúng ta cùng đi xem nhé…”


Giọng anh càng lúc càng yếu, thở cũng khó khăn.


Bác sĩ chạy tới, khẩn cấp kiểm tra, hỏi Nghê Vụ về tiền sử bệnh.


Nghê Vụ nhớ đến lời Tống Sâm từng nói.


Cô cởi cúc áo ngủ trên người Bùi Hoài Duật, để lộ lồng ngực gầy guộc, nhợt nhạt, vết sẹo dài chừng mười lăm centimet ngoằn ngoèo xấu xí kéo dài ngang ngực. Sẹo còn mới, loại phẫu thuật mở ngực này rất hiếm khi khâu thẩm mỹ, sẹo lồi là chuyện bình thường.


Giống như một con rết xấu xí.


Tay Nghê Vụ run lên.


Cô cảm thấy không khí quanh mình như loãng đi, khó thở.


Cô lặp lại lời Tống Sâm từng nói về ca phẫu thuật của Bùi Hoài Duật.


Bác sĩ cấp cứu xong, bảo rằng đó là do xúc động quá mạnh gây co thắt đường hô hấp, cộng thêm cơ thể suy yếu nên mới ngất.


Dặn người nhà ở lại trông chừng đêm nay.


Khi rời đi, bác sĩ liếc thấy máu nhỏ giọt trên sàn, y tá đang xử lý vết thương trên mu bàn tay anh, rồi lại nhìn sang chai dịch truyền.


“Giới trẻ bây giờ…” 


Lớp băng keo dính chặt như vậy, sao có thể giật mạnh ra chứ...


Nghê Vụ ngồi cạnh giường.


Bùi Hoài Duật đã ngủ. Gương mặt khi ngủ mang vẻ mệt mỏi bệnh tật, gầy đến mức sống mũi càng thêm cao, cung mày sâu, sắc bén. Bình thường mặc vest chỉn chu, trông lạnh lùng, xa cách, còn bây giờ, khi cau mày ngủ, lại giống một người bình thường hơn đôi chút.


Nghê Vụ giúp anh cài lại cúc áo.


Ánh mắt cô dừng lại trên vết sẹo.


Chỉ một giây.


Rồi cô dời mắt đi, kéo chăn đắp cho anh.


Cô gửi một tin nhắn hẹn giờ cho Mẫn Kiều và Tiểu Vấn, đặt lúc bảy giờ sáng, nói rằng xin nghỉ một ngày.


Nếu bây giờ cô bỏ đi, không biết Bùi Hoài Duật sẽ lại phát điên kiểu gì nữa.


Nửa đêm về sáng, Bùi Hoài Duật truyền dịch xong.


Nghê Vụ mệt mỏi đến không chịu nổi, gục đầu xuống mép giường ngủ thiếp đi.


Sáu giờ sáng, bên ngoài cửa sổ bắt đầu hửng sáng.


Bùi Hoài Duật nhờ thuốc mà ngủ được một giấc, nhưng vì thần kinh căng thẳng nên anh tỉnh rất sớm.


Cổ họng truyền đến cơn đau, như lửa đốt, khô khốc, anh rất muốn uống một chút nước.


Ngay cả việc nghiêng đầu cũng khó khăn.


Nhưng anh ngửi thấy trong căn phòng xa lạ đầy mùi nước khử trùng này, một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng.


Mùi hương này, anh rất quen thuộc.


Bùi Hoài Duật cười.


Rồi nghiêng người, quay đầu nhìn người phụ nữ đang gục bên giường.


Cô vẫn ở đây.


Cô chưa đi.


Bùi Hoài Duật không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào, giống như người sắp chết khát đang đi trong sa mạc bỗng nhiên được ban nước ngọt.


Anh đưa tay, khẽ chạm vào gò má cô.


Sau đó chống tay ngồi dậy, thấy gương mặt cô hơi lạnh. Hôm qua cô chỉ mặc bộ đồ ngủ dài tay màu hồng nhạt chạy vội đến. Anh muốn tìm cho cô cái gì đó khoác thêm.


Trong phòng bệnh, ngoài chiếc chăn bông dày đắp trên người anh, thì không còn gì khác.


Anhta cởi chiếc áo ngủ màu đen trên người ra, khoác lên vai cô.


Sau đó nằm nghiêng trên giường, dạ dày vẫn còn hơi khó chịu, anh nắm tay thành quyền chống lên dạ dày. Nhìn dáng cô ngủ, Bùi Hoài Duật bỗng nhiên cảm thấy mình không khát nữa cũng không đau nữa.


Thỉnh thoảng anh lại vén mấy sợi tóc rơi bên má cô ra sau tai.


Cô ngủ rất ngoan.


Hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng.


Hàng mi dài, đôi lúc khẽ run.


Khi một lọn tóc rơi xuống má cô lần nữa, khi anh vươn tay giúp cô vén lên, Nghê Vụ mở mắt.


Trời đã sáng.


Cô xoa xoa cái cổ đang đau nhức, nhìn người nằm trên giường bệnh, lúc ngồi dậy, chiếc áo trên vai cô trượt xuống.


Bộ đồ ngủ của cô làm bằng lụa, rất trơn. Chiếc áo của anh cũng vậy.


Vì thế, chỉ cần cô hơi ngồi thẳng, áo ngủ của anh đã trượt xuống sàn.


Nghê Vụ theo phản xạ cúi xuống nhặt lên.


Rồi sững lại, nhìn người đàn ông trên giường, ném chiếc áo lên người anh.


“Anh mặc áo vào đi.”


“Ngại ngùng gì chứ, đâu phải chưa từng thấy.” 


Chỉ là c** tr*n thôi mà.


Nghê Vụ nhíu mày: “Bác sĩ nói, cổ họng anh bị thương, không được nói chuyện.”


Sao anh vẫn nói được?


Về lý, anh đúng là không nên nói, dù đau, dù khàn khàn khó nghe, dù tiếng phát ra như tiếng sắt cọ nhưng không ngăn được việc anh vẫn muốn nói.


Bùi Hoài Duật không nói cho cô biết, khi nói chuyện anh cảm thấy cả miệng mình đầy mùi máu tanh, chỉ cười một tiếng, nói, “Anh không… có sức, không mặc vào được, em giúp anh mặc vào.”


“Nếu em không giúp anh mặc vào, lát nữa bác sĩ đến kiểm tra phòng, thấy bạn trai em… c** tr*n như vậy... bác sĩ cũng sẽ bảo em giúp anh mặc vào thôi…”


Nghê Vụ túm lấy chiếc áo, không hề muốn giúp anh mặc áo, ngược lại còn muốn dùng áo bịt miệng anh lại.


Cô sợ anh lại phát điên như tối qua.


Cô nhấc tay anh lên, luồn một tay áo qua, bàn tay lướt qua lưng anh, không có lớp áo mỏng manh kia, cô cảm nhận rõ phần xương sống nhô cao. Bình thường dưới lớp vest, cô chẳng thể thấy anh gầy đến thế.


Dưới lòng bàn tay, từng đốt xương sống rõ rệt.


Ánh mắt cô, không nhịn được, lại dừng trên vết sẹo trước ngực anh.


Bùi Hoài Duật cảm nhận được ánh nhìn ấy, liền cài lại cúc áo.


“Không đẹp, đừng nhìn nữa.” 


Trong lòng anh nghĩ có nên đi thẩm mỹ xóa sẹo hay không.


Là đàn ôn, anh không bận tâm chuyện này. Nhưng nhìn có chút khó coi, anh sợ Nghê Vụ không thích.


Nghê Vụ thẳng người dậy, thuận theo lời anhta nói. 


“Đúng là không đẹp, gầy như một khúc xương sườn, chẳng có gì đáng xem.”


Anh căng cơ bụng, nắm tay cô, kéo áo lên, bắt cô chạm vào.


Nghê Vụ muốn rút tay lại, cô không ngờ người này đã nằm trên giường bệnh rồi, tối qua còn ngất đi, mà sức lực vẫn lớn như vậy.


Nghê Vụ chạm phải một lớp cơ bắp mỏng và gầy.


Trên mặt cô viết, gầy đến mức này mà vẫn còn cơ bụng à.


“Đợi anh xuất viện, anh sẽ đi tập luyện, cơ bụng sẽ nhanh chóng trở lại như trước thôi.”


Y tá đẩy cửa bước vào: “Hai viên thuốc này phải uống lúc đói…”


“Ờ…” Cô y tá khựng lại, “Tôi để thuốc ở đây nhé.” Nhìn hai người một cái, đặt thuốc lên tủ đầu giường bên cạnh rồi vội lui ra.


Nghê Vụ phản ứng lại, má ửng đỏ.


Cô đột ngột rụt tay về.


Từ góc nhìn của y tá lúc nãy, cô đặt tay ở vị trí bụng dưới của anh, trông rất giống như…

 

Bình Luận (0)
Comment