Bùi Hoài Duật cũng không ngờ y tá lại đột ngột bước vào.
Anh chống tay ngồi dậy.
Nghê Vụ nói với anh: “Anh gọi trợ lý đến đi, tôi phải về rồi.”
Anh bỗng nhiên than thở rất khó chịu, sau đó nằm lại trên giường bệnh, đắp chăn cuộn tròn lại.
Nghê Vụ nhìn anh một cái, lập tức lấy điện thoại ra gọi vào số tối qua.
Tống Sâm nhanh chóng bắt máy.
“Cô Nghê, vâng, tôi phải đi công tác, công việc thay đổi đột xuất, bây giờ tôi đã vội vã đến sân bay rồi, chuyến bay sớm nhất bay đến thành phố Tùng.”
Nghê Vụ đã từng ngồi chuyến bay sớm nhất từ thành phố Tân đến thành phố Tùng. Hơn nữa ba năm nay, cô đã ngồi rất nhiều lần. Cô biết Tống Sâm nhận lệnh từ người đang nằm trên giường bệnh, cáigì mà chuyến bay sớm nhất bay đến thành phố Tùng, cô bình tĩnh nghiến răng nhắc nhở Tống Sâm: “À ra trợ lý Tống đã đến sân bay rồi, vậy thì phải đợi thêm ba tiếng nữa đấy.”
Tống Sâm bên kia không nói gì nữa, biết đã bị lộ tẩy.
Nghê Vụ cúp máy, nhìn bóng dáng đang nằm trên giường bệnh.
Bùi Hoài Duật bị cô nhìn có chút chột dạ, nhưng anh vẫn ôm bụng, hơi thở nặng nề, hai mắt khép hờ, khẽ rên thành tiếng.
Nghê Vụ nhìn anh vài phút, rồi vươn tay, nắm lấy bàn tay anh, dịch lên một chút. Tay anh vốn đang đặt trên bụng, giờ cô đặt tay anh lên ngực.
Cô nói: “Khó thở tức ngực nên ấn vào đây.”
Sắc mặt Bùi Hoài Duật vẫn tái nhợt: “Dạ dày anh cũng đau.”
“Anh đừng nói nữa.”
Nghê Vụ nghe giọng anh, im lặng một lúc rồi nói thêm: “Giọng anh thật khó nghe.”
Bùi Hoài Duật quả nhiên không nói thêm.
Anh cụp mắt, nằm nghiêng, khóe mắt vẫn chú ý đến cô.
Nghê Vụ ngồi trên ghế, gửi thêm vài tin nhắn WeChat cho trợ lý Tiểu Vấn, hôm nay chắc chắn cô không thể đến công ty.
Không gian tĩnh lặng.
Cô cúi đầu, lướt điện thoại, kiểm tra nhóm lớp của con gái, rồi nhìn qua nhóm chat công ty, xem có tin nhắn nào bị bỏ lỡ không.
Trong phòng bệnh, hơi thở của người đàn ông nặng hơn. Anh nghiêng người nằm, có vẻ dễ chịu hơn.
Nghê Vụ nhìn đồng hồ, giờ này Tuế Tuế chắc đã dậy. Báo thức đầu giường được đặt lúc bảy giờ. Cô đứng dậy, định ra ngoài gọi cho con, dặn con chú ý giờ xe buýt trường đến. Trong tủ lạnh còn sữa, cô đặt đơn giao bữa sáng, 20 phút nữa người giao hàng sẽ mang đến quầy lễ tân, quản gia chung cư sẽ đưa lên.
Cô đặt cho Tuế Tuế một bát hoành thánh gà nhỏ.
Nhưng ai biết, Nghê Vụ vừa đứng dậy, người trên giường lại rên mấy tiếng, như thể toàn thân đều đau.
Cứ mỗi lần cô định rời đi, như có ai ấn nút “đau” trên người Bùi Hoài Duật, anh lại r*n r* không ngừng, chỗ này nhức, chỗ kia khó chịu.
Cơn ho mỗi lúc một to, vừa ho vừa ôm ngực, mặt trắng bệch pha chút đỏ, như thể sắp không thở nổi.
Mỗi khi cô ngồi xuống, anh lại chẳng sao nữa, chỉ thở mạnh hơn một chút. Dường như toàn thân cũng không đau nữa, chỗ nào cũng thoải mái.
Nghê Vụ trừng mắt nhìn anh, rồi lại ngồi xuống ghế, gọi điện cho con gái.
Tuế Tuế hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu, khi nào về? Con thay đồ, rửa mặt xong rồi, cũng đã cho Khoai Tây ăn và để lại nước, nhưng hộp pate con không mở được.”
Có lẽ vì phòng bệnh quá yên tĩnh.
Bùi Hoài Duật nghe thấy giọng nói của con bé.
Khóe môi anh khẽ cong lên.
Rồi anh nghe giọng Nghê Vụ dịu dàng dặn dò: “Mẹ đang ở ngoài… làm việc, tăng ca. Tối mẹ sẽ mang bánh su kem việt quất ở tiệm bánh ngọt con thích về cho, lúc lên xe buýt của trường nhớ dùng đồng hồ gửi tin nhắn cho mẹ nhé.”
“Vâng, con biết rồi mẹ.”
Anh khẽ mở mắt, nhìn vẻ mặt dịu dàng của Nghê Vụ khi dặn dò. Trong khoảnh khắc ấy, anh thật sự không còn cảm thấy đau, chỉ thấy tê dại nơi lồng ngực. Một nỗi chua xót len vào tim, không có anh, Nghê Vụ và con gái vẫn sống tốt.
Giống như cô nói, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, sẽ có một ngày, cô sẽ quên đi những điều không vui trước đây.
Cô không hận anh, càng không muốn sống cả đời với lòng hận thù.
Anh cũng không muốn cô hận mình, nhưng cũng sợ cô quên mất mình.
Khoảng chín giờ sáng, bác sĩ đến kiểm tra phòng, không phải là vị bác sĩ lớn tuổi tối qua, mà là một bác sĩ trẻ. Dặn dò Nghê Vụ vài câu, bị thương ở cổ họng thực quản, cộng thêm viêm dạ dày cấp tính, niêm mạc dạ dày bị sung huyết. Phù nề thanh quản, khó tránh khỏi mấy ngày này sẽ khó nuốt, đau đớn, giọng khàn.
Nhắc người nhà phải để ý, nếu thấy khó thở thì gọi bác sĩ ngay.
Nghê Vụ ngồi bên giường bệnh, cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, vẫn là bộ đồ ngủ lụa màu hồng mặc ở nhà, nhưng may mắn là kiểu dáng đơn giản không hoa hòe, bình thường cô ra ngoài thỉnh thoảng lấy hàng hay dắt chó đi dạo dưới nhà cũng mặc như vậy.
Cô không mang theo sạc, điện thoại còn 25% pin.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường. Môi anh khô nứt. Nghê Vụ nhớ lời y tá dặn: sáu tiếng sau có thể cho uống chút nước ấm.
Cô đảo mắt nhìn quanh, nhớ lại đêm qua đến đây vội vã. Rồi ra quầy y tá mượn cốc giấy dùng một lần, rót ít nước ấm, lấy thêm hai cái tăm bông.
Cô đưa cốc nước đến bên môi anh. Bùi Hoài Duật phối hợp, uống một ngụm nhỏ. Nhưng khi nuốt xuống, nét mặt anh thay đổi rõ rệt.
Giống như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng, mùi máu tanh trào lên, cảm giác hóc xương thực thể hóa xuất hiện trên người anh, ngụm nước này, nuốt vào dường như không phải là nước. Mà giống như nuốt một viên sỏi, cảm giác giống như tối qua.
Lúc này nuốt không xuống, ngậm trong miệng, anh cố gắng dùng lực nuốt xuống một cái.
Cơn đau xé rách cổ họng, khi dòng nước trượt xuống dọc theo thực quản dạ dày, giống như nuốt thủy tinh. Ngụm nước này cuối cùng cũng trôi xuống một chút, lại giống như có người khuấy trong dạ dày một cái.
Sắc mặt Bùi Hoài Duật biến đổi, Nghê Vụ thấy thế tưởng anh muốn nôn, vội đưa cốc đến môi anh, định để anh nhổ ra, rồi sẽ đi rót cốc khác.
Anh đột ngột đẩy cô ra, đứng dậy lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Trong dạ dày anh ta không có gì, tối qua đã nôn hết ra rồi, lại còn rửa ruột.
Giờ chỉ nôn ra chút dịch lẫn máu, anh nhanh chóng ấn nút xả, rửa sạch, rồi đứng thẳng dậy. Dòng máu mảnh đỏ hòa trong chất nhầy chảy từ khóe môi xuống, kéo thành vệt dài đỏ sẫm.
Sắc mặt anh lạnh đi, nhanh chóng đưa tay lau, khẽ run. Rồi lập tức súc miệng, rửa mặt một cái, đứng thẳng người điều chỉnh nhịp thở của mình.
Nghê Vụ đứng ngoài cửa, tay cầm cốc nước, lặng lẽ nhìn.
Bùi Hoài Duật bước ra, đối diện với cô.
Anh lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, nhìn từ bề ngoài, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt một chút, gầy hơn một chút, dường như không có chuyện gì.
Thậm chí anh còn nhếch môi, cười nhạt: “Giả vờ thôi, thật ra không đau lắm đâu. Nếu em còn bị anh lừa, thì tải cái app chống lừa đảo về đi.”
Anh đi đến bên cạnh Nghê Vụ, hơi cúi đầu: “Em cho anh uống thêm ngụm nữa đi, anh khát.”
Nghê Vụ nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của anh, không ngờ một ngụm nước nhỏ lại khiến anh nôn ra như vậy. Nhíu mày, nhích người đến giường bệnh, đặt cốc giấy dùng một lần lên tủ đầu giường.
Rồi lặp lại câu nói: “Anh đừng nói nữa, giọng anh thực sự rất khó nghe.”
Giống như tiếng giấy nhám, đâm vào tai, khiến cô khó chịu.
Bác sĩ đã bảo anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt, sao anh lại không nghe.
Bùi Hoài Duật ngừng nói, nằm xuống, chủ yếu cũng do không có sức lực, dường như sau khi nôn, toàn bộ sức lực cũng đã nôn ra theo, trông có vẻ ốm yếu.
Anh nhắm mắt, nghiêng người, nằm nghiêng dễ chịu hơn. Anh muốn ho, nhưng sợ ho không dừng được.
Anh muốn Nghê Vụ thương hại mình, ở lại, nhưng nếu phơi bày hoàn toàn dáng vẻ thê thảm khốn khổ này, anh cũng mất mặt.
Bỗng môi anh có cảm giác ẩm ướt. Anh mở mắt, thấy Nghê Vụ đang dùng tăm bông thấm nước, nhẹ nhàng làm ẩm môi anh.