Bùi Hoài Duật cảm thấy mí mắt hơi trĩu nặng, dường như đó là một cơ chế bảo vệ khi cơ thể không khỏe, anh rất mệt, theo bản năng nắm lấy tay cô, từ từ nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát.
Anh nắm tay Nghê Vụ, rồi dần dần, khi chìm vào giấc ngủ, cũng buông lỏng ra.
Nghê Vụ đợi anh ngủ rồi mới đi.
Cô trở về nhà, tắm rửa thay quần áo, mở một hộp pate cho Khoai Tây ăn, rồi nhớ ra Nemo đang ở nhà một mình.
Cô mở cửa nhà Bùi Hoài Duật, cho nó ăn.
“Chủ nhân của mày không sao đâu.”
Nemo hiểu, ăn xong liền nằm trên ghế sofa ngủ.
Nghê Vụ đi vào phòng ngủ của Bùi Hoài Duật một chuyến, lấy một bộ đồ mặc ở nhà để thay, nhét vào túi giấy, chuẩn bị mang đến bệnh viện cho anh vào tối nay.
Cô mở máy tính xách tay, xem bản tóm tắt cuộc họp buổi sáng mà Tiểu Vấn gửi đến.
Mẫn Kiều gọi đến hỏi cô tình hình thế nào.
Nghê Vụ nói đơn giản vài câu, dù sao chỉ bằng vài câu ngắn ngủi cũng không thể tường thuật lại chuyện tối qua.
Mẫn Kiều im lặng mấy giây: “Bùi Hoài Duật điên rồi à?”
“Chắc vậy.”
Nghê Vụ nhớ lại cảnh anh nuốt sợi dây chuyền vào tối qua, da đầu liền tê dại. Cô bỗng nhớ ra, sợi dây chuyền đó vẫn còn đặt trên tủ đầu giường trong phòng bệnh. Bùi Hoài Duật nếu tỉnh lại, chắc sẽ không... lại làm ra chuyện quá khích như vậy nữa chứ?
“Hai ngày nay tôi xin nghỉ phép trước, có chuyện gì liên hệ qua WeChat.” Nghê Vụ vừa cúp điện thoại với Mẫn Kiều, một cuộc điện thoại khác lại cắt ngang.
“Đây là khoa ngoại tiêu hóa, khu nội trú Bệnh viện thành phố Tân, cô là người nhà bệnh nhân giường số 16 phải không? Mời cô đến bệnh viện một chuyến.” Giọng bên kia vội vã.
Trong đầu Nghê Vụ lập tức hiện lên hình ảnh sợi dây chuyền để lại trên tủ đầu giường, vội vã hỏi y tá có phải anh lại nuốt sợi dây chuyền không.
Y tá đáp: “Không có, nhưng nếu cô không đến thì anh ta không hợp tác truyền dịch. Vừa treo lên, anh ta đã khóa nó rồi. Nói là nếu cô không đến thì không truyền nữa.”
Chưa từng thấy bệnh nhân nào như vậy.
“Tôi sẽ qua ngay.”
Nghê Vụ xoa xoa trán, sao anh cứ như trẻ con vậy, không được kẹo thì giận dỗi.
Lúc Nghê Vụ sắp đi, cô mang theo sạc dự phòng, dây sạc, và một chiếc áo khoác dày. Rồi cô khựng lại một chút, nhìn chiếc áo khoác này, chẳng lẽ tối nay, cô thực sự phải ở lại bên cạnh trông anh sao?
Cô lắc đầu, đặt chiếc áo khoác xuống.
Đến khi cô đến bệnh viện đã là một tiếng sau.
Tại quầy y tá.
Vài cô y tá đang nhìn vào bệnh án điện tử trên máy tính, nhỏ giọng bàn tán.
“Tôi nghe Mộng Mộng nói, tối qua Mộng Mộng trực đêm, bệnh nhân giường 16 thậm chí đã nuốt một sợi dây chuyền, cổ họng bị rách.”
Một y tá lớn tuổi hơn bình thản nói: “Cái này không là gì cả, năm kia, phòng bệnh chúng ta còn có một người nuốt nhẫn kim cương, phải đặt nội khí quản, suýt nữa không cứu được.”
Cô ấy giơ tay, chỉ vào tấm bằng khen treo trên tường, “Nè, cái này là do người ta gửi đến sau khi xuất viện đấy.”
Mấy cô y tá ‘ồ’ lên một tiếng.
“Nhưng bệnh nhân giường 16 đẹp trai thật đấy, đẹp trai đến vậy mà cũng vì bạn gái mà đòi sống đòi chết, bạn gái không đến là không chịu truyền dịch… Cứ như con nít, mở mắt không thấy bạn gái là giở trò ngay.”
“Bạn gái anh ta đến rồi, suỵt…”
Một bóng dáng màu xanh nhạt vội vã đi tới, thẳng đến quầy y tá.
“Xin lỗi, đã gây phiền phức cho các chị, tôi đã đặt giao trà sữa, lát nữa sẽ đến.” Giọng người phụ nữ dịu dàng.
“Không phiền đâu, khách sáo quá rồi.” Y tá lớn tuổi mỉm cười.
Đợi Nghê Vụ đi rồi, mấy cô y tá cùng thò đầu ra.
“Nếu tôi có bạn gái như thế mà đòi chia tay, tôi cũng sốt ruột thôi.”
Nghê Vụ đến phòng bệnh.
Liếc mắt thấy sợi dây chuyền vẫn còn đặt trên tủ đầu giường, ánh nắng ban trưa rọi vào, viên kim cương đính trên đó lóe lên ánh lửa, chiếu vào mắt cô. Cô khẽ thở phào, vừa rồi y tá gọi điện, cô thật sự lo Bùi Hoài Duật lại làm chuyện quá khích.
Cô cất sợi dây chuyền vào túi xách. Sau đó đặt mạnh túi giấy đang xách lên tủ đầu giường, điều chỉnh tốc độ truyền dịch.
Bùi Hoài Duật vẫn còn tỉnh, chỉ là không còn sức, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghê Vụ vừa đi vào là anh đã cảm nhận được rồi. Mùi hương trên người cô khác với những người khác. Tiếng bước chân của cô độc nhất vô nhị.
Anh không dám mở mắt, chỉ nghe thấy tiếng thứ gì đó được đặt lên tủ đầu giường, nhưng mí mắt run lên một chút.
Nghê Vụ mang theo laptop, thấy anh vẫn nhắm mắt ngủ, liền ngồi xuống, đặt lên đùi.
Cô nhớ ra sổ phác thảo của mình vẫn còn ở chỗ anh.
Thời gian từng chút trôi qua, ánh mắt Nghê Vụ tập trung nhìn vào máy tính ngón tay nắm chặt bút vẽ. Bóng người trên giường nhúc nhích một chút, cô ngước mắt lên, nhìn Bùi Hoài Duật chống tay ngồi dậy, vén chăn như định xuống giường.
Nghê Vụ nhíu mày: “Anh muốn làm gì?”
Anh hất cằm một cái. Nghê Vụ đứng dậy, nhận ra anh muốn đi vệ sinh.
Bùi Hoài Duật bước xuống giường, bỗng nhiên thân hình lảo đảo. Nghê Vụ đặt máy tính xuống, vươn tay đỡ, anh thuận thế nhẹ nhàng tựa cằm lên vai cô.
“Anh chóng mặt quá.”
“Tôi giúp anh tìm một nam hộ lý qua đây.”
ghê Vụ định để anh ngồi xuống chờ một lát, nhưng Bùi Hoài Duật lại vòng tay ôm eo cô, hơi dựa vào người cô, má áp vào vai cô. Chỉ cần cô lùi một bước, anh dường như sẽ ngã xuống ngay.
“Anh không đợi được, em giúp anh cầm chai truyền dịch, dìu anh qua đi.”
Giọng anh khàn đục, mệt mỏi, còn khản đặc hơn cả tối qua. Nghê Vụ nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, có vẻ thật sự không khỏe.
Cô do dự hai giây, giúp anh xách chai truyền dịch, tay kia đỡ cánh tay, từ giường bệnh, đến nhà vệ sinh, chỉ vài bước chân.
Trong nhà vệ sinh có móc treo, Nghê Vụ treo chai truyền dịch lên.
Anh loạng choạng nhìn cô, ánh mắt giống như chú chó nhỏ bị mưa tạt ướt sũng, đầy vẻ tội nghiệp.
Lông mày Nghê Vụ khẽ giật: “Anh đừng nói là đột nhiên tay mất sức đấy nhé.”
“Hơi hơi.” Bùi Hoài Duật trả lời cực kỳ chột dạ, nhưng nhờ mặt dày mà thắng.
Nghê Vụ khoanh tay trước ngực, nhìn thấu tâm tư của anh: “Ồ, vậy thì nhịn đi.”
Cô đẩy cửa đi ra ngoài, đợi bên ngoài.
Qua vài phút.
Bùi Hoài Duật đi ra, Nghê Vụ giúp anh xách chai truyền. Anh ôm ngực, dựa vào người cô, cả người như Tây Thi ốm yếu. Nhưng vai Nghê Vụ, lại như đang cõng hai bao xi măng lớn, bước mấy bước chân, cuối cùng cũng đỡ được Bùi Hoài Duật nằm xuống.
Nghê Vụ chuẩn bị nói gì đó.
Anh ghiêng người nằm, nửa người co lại. Tay áp lên ngực, hơi thở nặng nề. Mặt đầy vẻ yếu ớt.
Nghê Vụ vươn tay áp lên trán anh ta.
Nóng thế.
Truyền dịch xong, đến trưa, y tá đến đưa thuốc, Nghê Vụ chạy theo hỏi: “Sáng nay anh ấy uống một chút nước, đều nôn ra hết, thuốc này anh ấy có uống được không?”