Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 165

Ngày thứ hai này.


Một chiếc Maybach màu đen chạy vòng quanh cục dân chính thành phố Tân, vòng này nối vòng khác, tốc độ rất chậm, nhưng không hề dừng lại.


Trên xe, tài xế không biết đã chạy bao nhiêu vòng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu một cái.


Vị tổng giám đốc ngồi phía sau, ăn mặc chỉnh tề, ngồi đó toát lên vẻ cao quý lạnh lùng.


Còn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta.


Áo sơ mi xanh lam, đơn giản, ít gây chú ý, khí chất dịu dàng trầm tĩnh, cô ấy im lặng không nói gì kể từ khi lên xe.


Tài xế là người địa phương, là tài xế riêng của tổng giám đốc Vạn thuộc công ty con của Bùi thị ở thành phố Tân, tạm thời lái xe cho tổng giám đốc mới. Cũng là người biết nhìn sắc mặt, biết chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, thậm chí chuyện không nên nghĩ cũng đừng nghĩ. Giới hào môn nào có chuyện kết hôn, đều là liên hôn, nhưng vị này hôm nay… lại dẫn một người phụ nữ đến cục Dân chính…


Chiếc Maybach màu đen cứ thế vòng qua lại con đường chính trước cục dân chính.


Nghê Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cô thậm chí đã đếm rõ ràng có bao nhiêu cây ngân hạnh ven đường.


Cô nắm chặt lòng bàn tay.


Chỉ vì lúc đến, Bùi Hoài Duật nói cho cô cơ hội suy nghĩ.


Sau năm ngày hồi phục, giọng anh đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn khàn khàn. Hai tay anh có vẻ hơi luống cuống đan vào nhau, ra sức bóp lấy các ngón tay mình. Môi mím chặt, lần đầu tiên cảm nhận được, từng giây cô suy nghĩ trôi qua dài dằng dặc, không khí đông cứng, khiến người ta như bị dày vò.


Cô không muốn gả cho mình đến vậy sao?


Chiếc xe cứ đi đi lại lại trên con đường chính trước cục dân chính.


Bánh xe lăn trên mặt đường hàng chục vòng, như đang nghiền ép lên tim anh. Trong đầu anh như đang có hai ý nghĩ giao chiến. Cuối cùng, anh lấy từ túi quần tây một đồng xu trò chơi.


Đưa đến trước mặt Nghê Vụ, lòng bàn tay mở ra, một đồng xu trò chơi nguyên vẹn nằm trong đó. 


“Đồng xu này, trọng lượng hai mặt khác nhau, nếu em tung mười lần, có tám chín lần đều là mặt sấp.”


Bùi Hoài Duật vẫn chọn nói cho cô biết.


Nghê Vụ nhìn anh: “Tại sao anh lại nói cho tôi biết?”


Bùi Hoài Duật không trả lời. Anh dời ánh mắt đi, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.


Thuận tay tung đồng xu lên, đồng xu lại rơi xuống, vẫn là mặt sấp.


Anh hy vọng Nghê Vụ tự nguyện gả cho mình. Anh cũng là người, trong lồng ngực cũng là máu thịt. Anh không muốn ép cô. Nếu việc lấy mình khiến cô không hạnh phúc đến thế, vậy thì cũng không đúng với ý nguyện ban đầu của anh.


Bùi Hoài Duật không muốn mỗi ngày về nhà, nhìn thấy cô không vui.


Nghê Vụ nhặt đồng xu đó lên, nắm trong lòng bàn tay.


Đồng xu tròn, không có góc cạnh.


Không biết từ lúc nào, xe đã rẽ tới ngã tư đường.


Nghê Vụ nắm đồng xu này, cân nhắc một chút, mới nhận ra trọng lượng khác nhau.


Bùi Hoài Duật từ từ mở lời: “Chúng ta tung lại một lần nữa, công bằng, mỗi người một nửa xác suất.” Anh lấy ra một đồng xu khác từ túi áo, mặt trước là con số, mặt sau là hình bông cúc. Ánh mắt anh dừng thật lâu trên gương mặt thanh tú của cô, nơi lồng ngực có một loại nhói đau âm ỉ.


Bùi Hoài Duật cười một tiếng, giọng nói sảng khoái hơn một chút, cố gắng kìm nén nỗi đau khó nói trong lòng.


“Đánh cược thêm một lần nữa, hoặc là… xuống xe ở đây.”


Quyền quyết định là ở cô.


Cô nhìn lòng bàn tay anh.


Nhìn Bùi Hoài Duật tung đồng xu lên, trong ánh nắng rực rỡ lúc mười giờ rưỡi sáng, vẽ ra một đường cong, rồi từ từ rơi xuống.


Ngón tay cô chụp lấy đồng xu giữa không trung.


Cô không muốn xem là mặt ngửa hay mặt sấp.


“Hôn nhân của tôi, không nên do một đồng xu quyết định.”


Nghê Vụ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh. Hôm nay, Bùi Hoài Duật trông khác hẳn mấy ngày trước, vì mấy hôm nay chỉ ăn thức ăn lỏng nên thân hình gầy đi rõ rệt, hai má hơi hóp lại, càng làm cho đường nét gương mặt thêm góc cạnh rõ ràng. Bộ vest may đo trên người anh dường như không còn vừa vặn, khi người ta gầy đi, gương mặt không còn lớp mỡ nâng đỡ, sẽ khiến người ta trông có phần xa cách, khó gần.


Đặc biệt là người có tướng mạo lạnh lùng như anh.


Trên người Bùi Hoài Duật tỏa ra hàn ý rõ rệt, giữa mùa hè oi ả này, lại càng dễ nhận ra.


Anh dường như đã đoán được câu trả lời của Nghê Vụ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trái tim như bị xé toạc, hàng vạn lần tự nhủ phải buông tay.


“Chú Lâm, dừng xe sát lề đi.”


Tài xế tấp vào lề, tốc độ xe chậm lại.


Bùi Hoài Duật xuống xe trước, vòng qua bên cửa Nghê Vụ, tự tay mở cửa cho cô. Các đốt ngón tay anh rõ ràng, siết chặt tay nắm cửa, nụ cười dần hiện nơi khóe môi.


Anh dùng một giọng điệu rất vui vẻ, đè nén cơn đau không biết từ đâu truyền đến trên toàn thân. 


“Thật sự không kết hôn với anh sao? Bây giờ đi vào đăng ký kết hôn, cho dù ngày mai ly hôn, em cũng có thể chia được một nửa tài sản của anh.”


Nghê Vụ không xuống xe.


Cô ngồi trong xe, ánh mắt trong veo.


Lòng bàn tay nắm chặt đồng xu này, hơi rịn mồ hôi. Bùi Hoài Duật đứng bên ngoài, ánh nắng chói chang, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của anh một chút sắc máu.


Trên gương mặt anh là những vệt sáng tối đan xen.


Bên trong mặc một chiếc sơ mi trắng, một tay tựa lên nóc xe, một tay mở cửa xe, cứ như vậy cúi người nhìn cô.


Dường như muốn cô xuống xe, lại dùng cơ thể chặn ngay cửa.


Nghê Vụ bỗng nhiên nói: “Anh cởi chiếc vest bên ngoài ra đi.”


Bùi Hoài Duật cởi vest, khoác lên khuỷu tay.


Áo sơ mi trắng sơ vin vào vòng eo gọn gàng.


“Còn cái này có cần cởi không? Bên trong anh không mặc gì cả, giữa chốn đông người cởi áo cũng hơi bất tiện. Nếu em muốn xem, kết hôn với anh đi, mỗi tối anh đều cởi cho em xem.” 


Anh làm bộ, lười biếng cởi hai chiếc cúc áo sơ mi, đang chuẩn bị cởi tiếp thì dừng lại, bởi vì Nghê Vụ bỗng bật cười.


Đã lâu anh không thấy Nghê Vụ cười.


Chỉ là nhẹ nhàng nhếch môi một cái.


“Anh còn chưa cầu hôn tôi, một đồng xu, đã muốn tôi gả cho anh sao?”


Tháng bảy ở thành phố Tân rất nóng, tuy là thành phố ven biển, vừa có gió biển lại vừa oi bức.


Lưng của Bùi Hoài Duật bị ánh nắng bên ngoài chiếu đến nóng rát, trong đôi mắt ấy ánh lên tia sáng rực rỡ, ánh nhìn nóng bỏng, máu trong người anh cũng sôi sục.


Anh lên xe, bảo tài xế ở lại.


Bùi Hoài Duật vội vã nói với cô: “Anh đưa em đến một nơi.”


Sau đó khóa cửa xe, trong khoảnh khắc đó, anh và Nghê Vụ nhìn nhau thật lâu.


“Nghê Vụ, chiếc xe này, anh đã khóa rồi, em không xuống được đâu.”


Nghê Vụ nắm chặt đồng xu trong lòng bàn tay.


Cô sẽ không giao phó hôn nhân cho một trò may rủi 50-50 như vậy. Hôn nhân của cô, sẽ thuận theo bản tâm.


Ở ngã tư này, cô muốn thử bước lên phía trước một bước.


“Bùi Hoài Duật, xem biểu hiện của anh đấy.”


Từ thành phố Tân đến thành phố Tùng mất bốn tiếng lái xe, Bùi Hoài Duật chỉ lái được một đoạn, sau đó Nghê Vụ thay anh lái, theo chỉ dẫn từ bản đồ.


Khoảng ba giờ chiều, họ đến khu nội thành thành phố Tùng.


Đường Phong Hồng phía nam thành phố, một khu vực trung tâm đất chật người đông.


Cánh cổng sắt màu đen từ từ mở ra.


Bùi Hoài Duật nắm tay Nghê Vụ bước vào.


Bên trong cánh cổng sắt.


Nghê Vụ nhìn khung cảnh vô cùng quen thuộc trước mắt, đó là nhà cô lớn lên từ nhỏ ở huyện Thanh Vân.


Nhà của ông bà ngoại.


Nền xi măng trên mặt đất, bồn rau được lũy bằng đá, cửa nhà chính màu đỏ son, kết cấu ngôi nhà, kiểu nhà, cỏ cây trong sân, đều giống hệt như trong ký ức của Nghê Vụ.


Còn có cả cây hồng to lớn trong sân.

Bình Luận (0)
Comment