Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 166

Nghê Vụ lắc đầu, cô tận mắt nhìn thấy trên tường ngoài cửa nhà cô lớn lên từ nhỏ có viết chữ ‘phá dỡ’ thật lớn, máy xúc dễ dàng đẩy đổ, san bằng thành đất trống, bụi bay mù mịt.


Cây hồng trong sân, từ lúc cô có ý thức, đã được trồng trong sân.


Mỗi năm đều ra quả.


Bị máy xúc đào bật cả gốc, sao có thể vẫn còn ở đây. Mọi thứ trong sân có thể phục dựng lại, nhưng cây hồng này làm sao mà phục hồi?


Cho dù có phục hồi, cũng không phải là cái cây lúc cô còn bé.


Nhưng khi cô đi vòng ra sau cây, nhìn thấy chữ khắc trên đó…


Khi còn nhỏ cô rất nghịch, thích leo cây hái hồng.


Cô dùng dao khắc, để lại tên mình trên thân cây.


Tên thân mật lúc nhỏ của cô là Miểu Miểu, nhưng chữ này quá nhiều nét, cô chỉ viết một chữ ‘Miao Miao’. Ông ngoại biết được đã mắng cô, cây lớn cũng có sinh mệnh, không được dùng dao khắc chữ lên đó, Trình Thanh Miểu lúc nhỏ còn khóc, vừa khóc vừa xoa cây hồng xin lỗi cây.


Hai chữ Miểu Miểu này, theo gió thổi ngày phơi, thời gian trôi qua, trở thành vết sẹo trên vỏ cây, nhưng vẫn lờ mờ có thể nhìn thấy.


Lúc này, ngón tay Nghê Vụ nhẹ nhàng v**t v* những chữ khắc trên đó.


Cô ngẩng đầu lên.


Nhìn tán lá rậm rạp của cây hồng, nhìn từng nhánh lá xanh tươi. Một cây cổ thụ, tán lá che kín bầu trời, che khuất ánh nắng trước mặt cô, chỉ có vài tia sáng thi thoảng lọt qua, rơi xuống mí mắt mỏng manh của cô. Sắp vào thu rồi, sẽ kết trái màu vàng óng, khi ấy từng nhánh cây sẽ trĩu quả.


Bùi Hoài Duật lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức nhung màu xanh lam từ túi, hộp mở ra từ giữa, chia sang hai bên, một viên kim cương hồng hình bầu dục 20 carat, lớn đến kinh ngạc, tỏa sáng rực rỡ, vòng nhẫn bằng bạch kim, không có đính kèm thêm gì khác, chỉ có duy nhất viên kim cương hồng chủ 20 carat hình bầu dục này.


Giữa tán lá xanh rậm rạp, ánh hoàng hôn vàng rực xuyên qua.


Tia sáng phản chiếu lấp lánh rực rỡ.


Anh quỳ một gối xuống đất, dáng vẻ thành khẩn. Chưa từng có khoảnh khắc nào, Bùi Hoài Duật lại nghe thấy tim mình đập nhanh đến vậy. Thậm chí anh còn không nhận ra bản thân đang siết tay Nghê Vụ quá chặt, đầu ngón tay cô bắt đầu tấy đỏ.


Anh căng thẳng quá .


Chiếc nhẫn kim cương ấy, được đeo lên ngón áp út của cô.


Chiều rộng của viên 20 carat, thậm chí che mất cả ngón tay mảnh mai của cô.


Chiếc nhẫn này, ba năm trước anh ta đã muốn tặng cho cô.


Hôm nay, cuối cùng cũng có thể tự tay đeo vào ngón tay cô.


Vòng nhẫn vừa vặn.


Bùi Hoài Duật cúi đầu, tư thế thành kính, hôn lên mu bàn tay cô.


“Trình Thanh Miểu, em gả cho anh nhé?”


Nghê Vụ nhìn người đàn ông quỳ một gối, trên người anh là áo sơ mi trắng, gió thổi làm cành lá trên đỉnh đầu đung đưa xào xạc. Như thể quay lại nhiều năm trước, cô và Bùi Hoài Duật cùng đi trên con đường trong khuôn viên trường, cô lặng lẽ theo sau anh, mặt đất là những vệt nắng loang lổ, trên đầu là tán lá ngô đồng.


Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, một tay đút túi, đi không nhanh, không biết có phải là cố ý đợi cô không.


Khi con đường vắng vẻ không một bóng người, Trình Thanh Miểu chậm rãi đưa tay ra, lúc chạm vào đầu ngón tay anh thì bị anh nắm lấy.


Trên mặt cô vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô, Nghê Vụ không biết là vì gặp lại cây hồng gắn bó từ thuở nhỏ, hay vì khung cảnh quen thuộc trước mắt, trong nơi mà từng viên gạch, từng lớp ngói đều trùng khớp với ký ức, hay vì một câu nói: “Trình Thanh Miểu, em lấy anh nhé.”


Cô cứ nghĩ, trái tim này sẽ không còn gợn sóng nữa.


Sao vẫn vì một câu nói ấy mà nước mắt đầy mặt?


Bùi Hoài Duật đứng dậy, một tay đan chặt mười ngón với cô. Khi tay kia ôm lấy cô, anh cúi đầu hôn xuống, Nghê Vụ không tránh, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt ướt nhòe.


Anh áp sát cô vào thân cây, một tay chống ra sau lưng cô, che đi phần vỏ cây thô ráp.


Nghê Vụ từ từ giơ tay, ôm lấy eo anh.


Cuối cùng vùi mặt, vào ngực anh.


Nhắm mắt lại.


Bình thường cô rất ít đeo trang sức, chỉ đeo khuyên tai. Trên tay luôn sạch sẽ. Viên kim cương hồng to như trứng chim bồ câu đeo trên tay khiến cô có cảm giác vướng víu rõ rệt.


Nghê Vụ ở trong vòng tay anh rất lâu.


Tối hôm ấy, hai người ở lại đây.


Mọi thứ trong căn phòng đều được tái dựng theo ký ức của Nghê Vụ. Ở nơi tấc đất tấc vàng này, một căn nhà được phục chế theo tỷ lệ 1:1 giống hệt căn nhà cũ của cô, và cả cây hồng trong sân nữa.


Buổi tối hai người nằm trên giường, mặc nguyên quần áo mà ngủ.


Cô hỏi Bùi Hoài Duật, cây hồng này làm sao giữ lại được.


Lúc đó Tống Gia Bình thực sự đã bị phá dỡ hết, nhưng cây cổ thụ này, đã được giữ lại, chỉ là rễ bị đào đứt, rễ cọc chằng chịt, đã sinh trưởng mấy chục năm, bén rễ trong sân, cũng vì là cây cổ thụ, thân cây to khỏe. Lúc đó đội giải tỏa có người cảm thấy đào cây này lãng phí, chi bằng bán đi, bán đi ít nhất cũng bán được vài nghìn tệ.


Có lẽ là duyên phận.


Cây hồng già này, qua tay mấy người, cuối cùng lại được anh mua về. Khi mua thì phần gốc đã hỏng, anh mời nghệ nhân làm vườn đến chăm sóc, rồi mua lại căn nhà ở đây.


Anh xoay người, ôm Nghê Vụ vào lòng.


Giọng nói dịu dàng kèm theo những nụ hôn rơi trên trán cô. “Nếu em muốn ở lại thành phố Tân, chúng ta sẽ ở lại đây. Nếu em muốn quay về, chúng ta sẽ đón bà ngoại qua.”


Anh mong trời sáng.


Nhưng cũng không muốn thời gian trôi quá nhanh.


Anh muốn ôm cô lâu hơn một chút.


Nếu sáng mai cô hối hận, vậy thì anh muốn đêm nay kéo dài vô tận.


Nghê Vụ xoay người, quay lưng lại với anh.


Bùi Hoài Duật từ phía sau ôm lấy cô, hai người như hai cái thìa lồng vào nhau.


Họ nằm chung một giường, đắp chăn mỏng mùa hè.


Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thổi nhẹ từ điều hòa.


Còn có...


Nghê Vụ chưa ngủ, tay cô mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út, quá lớn, đeo vào tay nặng trĩu.


Hơn nữa...


Lồng ngực anh rất nóng.


Xương ngực rất cứng.


Còn...


Một chỗ nào đó đặc biệt đặc biệt nóng.


Cô vô thức nhích lên phía trước một chút, không nhịn được khẽ lên tiếng: “Anh cấn em rồi.”


Bùi Hoài Duật cũng không ngủ, căn bản không ngủ được. Nhắm mắt lại vùi mặt vào tóc cô, ngửi mùi hương dịu nhẹ.


“Xin lỗi, anh không kiểm soát được.”


 Trong lời nói của anhta, không hề có một chút ý xin lỗi nào.


Nghê Vụ quay người lại, đẩy anh ra: “Vậy anh quay lưng lại đi.”


Trời nóng như vậy hai người còn ôm nhau ngủ, Nghê Vụ hơi không quen.


Bùi Hoài Duật ngồi dậy, rời khỏi phòng.


Nghê Vụ tưởng anh giận rồi.


Thực ra cô chỉ là không quen thôi.


Ba năm nay cô ngủ một mình, giờ đột nhiên có thêm một người bên cạnh, hơn nữa… thật sự là bị cấn. Thứ đó cứng ngắc chạm vào mông cô, đừng nói ngủ, ngay cả nhắm mắt suy nghĩ cũng hoàn toàn không thể tập trung được.


Nghê Vụ hít sâu một hơi.


Bùi Hoài Duật quay lại, lại nằm xuống giường, tiếp tục ôm cô vào lòng. Nghê Vụ cảm nhận được sự mát lạnh trên người anh, cùng mùi sữa tắm bạc hà dễ chịu. Cô thoáng sững sờ, rồi nhận ra điều gì đó. Bàn tay đè sau gáy cô, ấn mặt cô vào lòng ngực anh. Giọng anh khàn khàn vang lên: “Ngủ đi, sáng mai chín giờ đến cục dân chính.”


Nghê Vụ đẩy anh. Cô hơi tức giận, giọng cũng lớn hơn: “Anh tắm nước lạnh à?”


“Hôm qua anh còn bị sốt, sáng nay mới hạ sốt, anh còn dám tắm nước lạnh, anh điên rồi sao?”


Chuyện điên hơn anh còn làm được. Huống chi là tắm nước lạnh.


Nghê Vụ vùng vẫy một chút, quay lưng lại không để ý đến anh nữa. Ngực anh lại dán vào lưng cô, anh ôm chặt lấy cô, mười ngón tay đan xen với cô.


“Tắm nước lạnh để hạ hỏa, sẽ không cấn em nữa.”


Nghê Vụ lại nhích người lên phía trước, tay Bùi Hoài Duật vòng qua eo cô, lại kéo về phía sau, lưng dán sát vào ngực anh không còn kẽ hở.


Anh không phải không hiểu cái gọi là cơn giận nhỏ bất chợt của Nghê Vụ.


Chỉ là không dám nghĩ theo hướng đó.


Đầu giường bật một chiếc đèn nhỏ, lúc đối diện với Nghê Vụ, nhìn đôi mắt trong veo của cô, sự dịu dàng trong lòng khuếch đại vô hạn, anh ta nên diễn tả người mình yêu như thế nào, một trái tim mềm yếu, một cô gái tuyệt vời vô cùng.


Anh cúi đầu hôn cô.


“Sẽ không sốt đâu, anh đảm bảo. Cơ thể anh, anh tự biết.”


Anh chống một tay lên giường, trong mắt mang theo ý cười, lại bá đạo véo mặt cô không cho cô né tránh.


“Nghê Vụ, em có muốn nghe lời khuyên của bác sĩ không?” 


Bùi Hoài Duật cúi người xuống: “Chúng ta vận động một chút, đổ mồ hôi, sáng mai chắc chắn anh sẽ không bị sốt.”


"Lang băm.” Nghê Vụ nói xong, trùm chăn kín người, đưa tay tắt đèn.

 

Bình Luận (0)
Comment