Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 168

Anh ta nắm lấy tay cô, siết mạnh một cái.


Nghê Vụ ngẩng đầu nhìn anh.


Hai người đến cục dân chính, xếp hàng.


Bùi Hoài Duật hơi căng thẳng, hôm nay có vài cặp đôi ở phía trước, lúc này, lần lượt, hai người họ ngồi xuống ghế.


Ngón tay dài anh căng cứng, đầu ngón tay nắm chặt bút, nét chữ vì hồi hộp mà hơi nhòe.


Một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên.


Nghê Vụ nhìn đồng hồ, đang chuẩn bị điền vào mẫu thì điện thoại của Bùi Hoài Duật reo, anh đứng dậy ra ngoài nghe máy.


Cuộc gọi đó kéo dài khá lâu, sáu bảy phút.


Nghê Vụ ngồi chờ anh.


Lúc Bùi Hoài Duật quay người đi tới, vẻ mặt hơi nghiêm trọng. Ôm lấy vai cô, cúi đầu, “Bên mẹ anh xảy ra chút chuyện, bà ấy trẹo chân khi xuống cầu thang, bị ngã từ trên cầu thang xuống, bây giờ đang ở bệnh viện chụp CT, chưa có kết quả.”


Nghê Vụ muốn đứng dậy, nhưng anh ấn cô xuống.


Nghê Vụ nói: “Anh đi bệnh viện xem tình hình của bà trước đi.”


Vu Tú Huệ đã lớn tuổi, xương người già khá giòn, bất ngờ ngã xuống, phải tịnh dưỡng rất lâu.


Điện thoại của Bùi Hoài Duật lại reo.


Anh bắt máy, nhíu mày: “Mẹ, bây giờ mẹ thế nào rồi.”


“Không sao, Tĩnh Thư đang ở đây với mẹ, con có phải vẫn còn ở thành phố Tân không?” 


Vu Tú Huệ: “Người già rồi, xuống cầu thang không mang kính lão, không nhìn rõ bậc thang, đều tại ba con, thay một cái thảm mới, màu mè.” 


Bà ấy lải nhải chê bai Bùi Thành Quân, Bùi Thành Quân đang ngồi bên cạnh bà ấy, hừ lạnh một tiếng rồi hất tay bà ra.


“Con ở thành phố Tùng, có lẽ, cần một tiếng rưỡi sau mới có thể qua thăm mẹ.” 


Làm xong thủ tục ở đây, cộng thêm thời gian di chuyển, nhanh nhất cũng mất một tiếng.


“Con về thành phố Tùng rồi, sao không nói với mẹ một tiếng, tối nay về nhà ăn cơm không?”


Bùi Hoài Duật nhìn Nghê Vụ, ánh mắt thâm tình.


“Về, tối nay dẫn một người về cho mẹ.”


“Con có thể dẫn ai về chứ, nếu con có thể dẫn con dâu về cho mẹ thì tốt quá rồi. Đừng nói dẫn nemo về nha, nó đâu phải người?” 


Vu Tú Huệ ngồi trên xe lăn, thở dài thườn thượt, lại nhìn thấy khuôn mặt già nua của Bùi Thành Quân ngồi bên cạnh, tiếng thở dài càng lớn hơn.


“Con nhìn xem mẹ bao nhiêu tuổi rồi, đi lại cũng phải vào viện, mẹ còn chưa thấy con kết hôn sinh con nữa, mẹ sợ mình nhắm mắt xuôi tay mà vẫn chưa nhìn thấy.”


“Tối nay, mẹ sẽ thấy.” 


Giọng anh trầm thấp, bàn tay vuốt nhẹ lưng cô. Cô đang ngồi trên ghế, anh đứng phía sau cô, cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào làn da trắng như sứ nơi gáy cô, không nhịn được vươn tay vén sợi tóc lòa xòa trên cổ cô.


Nghê Vụ quay người nắm lấy ngón tay anh.


Đầu dây bên kia, Vu Tú Huệ tưởng là mình nghe nhầm.


Bà vội nói mình chóng mặt. Dù ngày thường cãi nhau với bà suốt, nhưng lúc này Bùi Thành Quân vẫn đỡ lấy bà, nhíu mày hỏi: “Bà thấy không khỏe ở đâu?”


Bùi Hoài Duật cúp điện thoại, Vu Tú Huệ được Bùi Thành Quân đỡ, Bùi Tĩnh Thư nghe bà nói chóng mặt, vội vàng đi gọi bác sĩ thì bị bà gọi lại.


“Mẹ không sao.” 


Bà nhìn màn hình điện thoại, không biết vừa rồi mình có thực sự bị ảo giác không, đứa con trai như cái cây vạn tuế của bà, lại nói tối nay sẽ dẫn bạn gái về nhà.


Vu Tú Huệ kích động đứng dậy, nhưng không đứng vững lảo đảo một cái.


Dọa cho Tĩnh Thư bên cạnh tái cả mặt, vội vàng đỡ lấy cánh tay bà: “Mẹ không sao chứ?”


Bùi Thành Quân nhíu mày: “Trẹo chân xong đầu óc cũng lú lẫn à, chẳng lẽ ngã trúng đầu?” Ông quay sang Tĩnh Thư, phất tay: “Đi gọi Tiểu Diêu tới đây.”


“Không, tôi thấy tôi không sao. Tôi khỏe rồi, à, chân cũng không đau mấy.” 


Vu Tú Huệ nắm tay Bùi Thành Quân, nói với Tĩnh Thư: “Con đi thuê đầu bếp năm sao riêng chuyên phục vụ tiệc gia đình, tối nay chuẩn bị một bữa thật ngon, nhưng phải ấm cúng, bình thường một chút, ăn vào phải có cảm giác như ở nhà, đừng có làm mấy món tôm hùm bào ngư trình bày cầu kỳ.”


“Cũng trang trí lại phòng ăn của chúng ta một chút, phù hợp với thẩm mỹ của người trẻ tuổi một chút, khăn trải bàn cũng thay đi, không biết cô ấy thích phong cách gì, bây giờ đi đặt vài bó hoa trang trí một chút.”


Rồi lại vội vàng nói: “Dùng phòng nhỏ, đừng dùng sảnh lớn, sảnh lớn là bộ hoàng hoa lê mà ba con thích, giới trẻ ai mà thích ngồi ăn trên bàn ăn kiểu đó, vừa già vừa cứng, ngồi ăn cũng thấy ngột ngạt.”


Bùi Tĩnh Thư chần chừ một chút: “Mẹ… mẹ không sao chứ?”


“Mẹ bây giờ đặc biệt tốt.” 


“Mẹ giờ rất khỏe.” 


Vu Tú Huệ nhón chân bước về phía trước một bước. 


“Mẹ còn đi lại được, chân mẹ hình như cũng không đau lắm, giờ mẹ muốn về nhà luôn.”


Bà trừng mắt nhìn Bùi Tĩnh Thư: “Sao con còn đứng đây, mau đi làm đi.”


Bùi Tĩnh Thư nhìn Bùi Thành Quân một cái.


Bùi Thành Quân: “Đưa mẹ con đi đăng ký khoa thần kinh đi.”


Đđem mấy thứ mình mơ ra ra nói ra như thế, không phải ngã trúng đầu thì là gì.


Thằng hỗn xược Bùi Hoài Duật làm sao có thể tối dẫn bạn gái về chứ.


Vu Tú Huệ hất tay ông ra.


“Thằng tư tối nay dẫn bạn gái về, ông về nhà nhớ mặc trang trọng một chút, cái bộ trường sam tôi đặt cho ông mặc cũng được đấy. Rồi tối nay ông phải cười đấy, đừng có mặt lạnh, nhỡ đâu khiến người ta thấy trưởng bối khó gần.”


“Chiều chúng ta có nên tìm thợ làm tóc một chút không, đều bạc hết rồi, chúng ta tuổi lớn như vậy, để cô gái đó nhìn thấy hai người tóc bạc trắng, có khi nào cô ấy thấy chúng ta quá già không?”


Bùi Thành Quân nhìn bà, xoa trán, suy nghĩ một lát, nói với Bùi Tĩnh Thư: “Nhất định phải đăng ký số chuyên gia.”


Bùi Tĩnh Thư cũng cảm thấy Vu Tú Huệ hôm nay ngã cầu thang có lẽ thực sự bị thương ở đầu rồi.


Chết thật.


Còn xuất hiện ảo giác nữa.


Cô cứ tưởng chỉ là trẹo mắt cá chân, nghỉ ngơi là được, không ngờ lại nghiêm trọng thế.


Lập tức lại tự trách trong lòng, hốc mắt đỏ lên, đều tại cô bình thường bận rộn chuyện công ty, cô nên về nhà bầu bạn với mẹ nhiều hơn.


Ngay lập tức vội vàng quay người đi đến văn phòng của Diêu Bắc Trình.


Đồng thời, cô cũng gọi điện thoại cho Bùi Vân Hiền và Bùi Hoài Duật.


Trong cục dân chính, Bùi Hoài Duật tiếp tục điền đơn, điện thoại lại vang lên. Đầu dây bên kia là giọng Tĩnh Thư đầy lo lắng: “Tình hình của mẹ nghiêm trọng rồi, bao giờ em quay về, chị cũng đã nói với anh cả rồi, anh cả chị dâu cũng đang trên đường đến bệnh viện.”


Nghê Vụ ở ngay bên cạnh anh, tất nhiên cũng nghe thấy.


Tay cô khựng lại, khẽ cắn môi.


Bỗng một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên tay cô, nắm lấy, giọng trầm thấp: “Kết quả CT có chưa?”


“Chưa, có lẽ mẹ bị thương ở đầu rồi.”


Bùi Hoài Duật không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Mới nãy khi gọi điện cho anh, tinh thần bà vẫn bình thường, giọng nói cũng ổn. Nếu chỉ là trẹo chân hoặc gãy xương thì tuy phiền, phải tĩnh dưỡng vài tháng, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát. Còn nếu là xuất huyết nội sọ thì rất nguy hiểm.


Anh là bác sĩ, đương nhiên hiểu rõ, có khi lúc này người vẫn bình thường. Nhưng một khi xuất huyết lan rộng, nói không chừng giây tiếp theo liền âm thầm ngã xuống.


Tuổi lớn như vậy, phẫu thuật mở hộp sọ ở một mức độ nào đó, tổn thương là không thể hồi phục.


Anh lập tức vội vàng đứng dậy, vẻ mặt phức tạp, siết chặt tay Nghê Vụ.


Nghê Vụ vội vàng nói: “Đi bệnh viện trước đi, em đi cùng anh.”

 

Bình Luận (0)
Comment