Nghê Vụ chống hai tay lên giường, hơi nâng nửa thân trên lên, liền bị thân thể anh đè lại, hơi nóng hầm hập như thiêu đốt cô.
Khuỷu tay cô chưa kịp co lại, đành phải thuận thế nằm xuống, mái tóc đen dài phủ trên chiếc gối màu xanh xám, khuôn mặt trắng nõn nà, đồng tử trong veo thoáng qua một tia xấu hổ.
Ngực anh quá cứng. Còn cô, đặc biệt mềm mại.
Bùi Hoài Duật yêu không muốn rời tay.
Giọng nói chứa ý cười cắn nhẹ một cái, tận hưởng vẻ run rẩy sợ hãi của cô. Nụ hôn uốn lượn đi lên bắt lấy môi cô, phủ lên, tràn đầy thèm khát. Khúc dạo đầu đặc biệt kéo dài, mỗi bước đều cắn vành tai cô khàn khàn hỏi cô có được không.
Nghê Vụ có chút chịu không nổi, giống như dao cùn cắt thịt.
Bàn tay cô bấu chặt lưng anh, móng tay dù đã cắt gọn cũng không tự chủ để lại vài vết cào trên lưng anh. Ba năm rồi bọn họ chưa làm chuyện này. Nghê Vụ cũng cần một quá trình thích ứng, không thể dung nạp.
Cô toàn thân mệt mỏi rã rời, mái tóc đen dài bị mồ hôi dính bết trên má, mang theo hai vệt hồng.
Bùi Hoài Duật chống tay, sống mũi cao thẳng tuấn tú, một giọt mồ hôi lăn xuống, rơi vào chiếc cổ thon dài mềm mại của người phụ nữ phía dưới.
Anh cúi đầu hôn cô.
Phó tổng khách sạn nghe nói tân tổng giám đốc của Bùi thị vừa gấp rút thuê một phòng suite hạng sang ở đây, đến giờ ăn trưa, lập tức cùng quản lý đến, dặn dò quản gia phòng suite đẩy xe thức ăn đến ngoài cửa phòng, quản lý gõ cửa, ôn tồn cung kính hỏi có dùng bữa không.
Qua hơn mười giây, bên trong truyền ra giọng nam: “Đặt ngoài cửa.”
Quản lý nhỏ giọng nói với phó tổng: “Lúc ngài ấy tới còn ôm một người phụ nữ trong lòng... trước giờ chưa từng nghe ngài ấy có bạn gái, chỉ nghe nói mấy thiên kim nhà giàu muốn kết thân với nhà họ Bùi… không biết là vị nào.”
Phó tổng giơ tay: “Chuyện không nên nói thì đừng nói, cẩn trọng.”
Bà ta còn lập tức ra lệnh cho trợ lý: “Xóa hết dấu vết tổng giám đốc từng đến khách sạn khỏi hệ thống giám sát.”
Mười hai giờ trưa, Bùi Hoài Duật nhìn người phụ nữ nằm trên giường mệt mỏi rã rời, bế cô dậy, gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ vào thay một bộ ga trải giường mới, Nghê Vụ vùi mặt vào lòng anh, như quả chín mềm.
May mà nhân viên rất chuyên nghiệp. Từ đầu đến cuối không thay đổi sắc mặt, động tác nhanh nhẹn.
Nếu hơi lộ ra một chút vẻ tám chuyện, mặt Nghê Vụ sẽ nổ tung mất.
Bùi Hoài Duật không tha cho cô, lòng bàn tay áp lên t*m l*ng tr*ng n*n mịn màng của cô, cúi đầu, thái dương dán lên má cô.
Anh giơ tay bóp nhẹ má cô, để cô quay về phía nhân viên phục vụ, dịu dàng nói vào tai: “Không nhìn xem kiệt tác của em à.”
Nghê Vụ vừa đúng lúc nhìn thấy.
Nhân viên phục vụ kéo ga trải giường xuống, rồi kéo luôn tấm bọc chống thấm bọc bên trên nệm xuống. Thay một chiếc ga trải giường màu xám.
Cô nín thở: “Em đã nói muốn đi vào nhà vệ sinh, bảo anh ra ngoài trước, là anh cứ cản em, còn thay đổi đủ kiểu…” Ba từ kia giọng nhỏ xuống: “bắt nạt em.”
Cuối cùng nhân viên phục vụ mỉm cười nói với Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật: “Thưa anh, thưa cô, ga trải giường đã được thay, còn cần gì nữa không ạ?”
Bùi Hoài Duật phất tay.
Nghê Vụ cúi đầu vùi vào vai anh.
Hơi thở bị hương thơm trên người anh lấp đầy, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới ngẩng đầu lên. Đối diện với mắt anh, dường như anh đang thưởng thức biểu cảm trên mặt cô.
Nghê Vụ quay mặt đi, nhìn xuống.
“Anh đừng nhìn em như thế.”
Rồi đẩy anh ra, đi đến mép giường nằm xuống, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, Bùi Hoài Duật bảo cô ăn chút gì đó, Nghê Vụ lắc đầu. Bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi, cảm giác như sức lực toàn thân đều đã tan biến hết.
Bùi Hoài Duật ngồi bên giường, ôm nửa thân trên của cô dậy, đút cô uống một chút nước.
“Uống thêm chút nữa không?”
Nghê Vụ dựa vào lòng anh.
Khẽ nhắm mắt, uống vài ngụm nhỏ.
Lại thấy đặc biệt khát, mở mắt ra nắm lấy tay anh, uống hết nước trong ly. Uống xong lại muốn nằm xuống.
Bùi Hoài Duật ngồi bên giường, để cô tựa vào lòng mình. Nhìn vẻ mệt mỏi kiệt sức này của cô, nhéo cằm cô lắc nhẹ một cái, Nghê Vụ cũng buộc phải mở mắt ra.
“Sao lại mệt đến thế, mới được có tí, em đã mệt thành ra thế này.”
Tinh lực của anh, cực kỳ dồi dào, cũng đã hết sốt rồi, khắp người không còn đau nữa, chỉ là giọng nói vẫn khàn, cổ họng chưa hoàn toàn hồi phục.
Nghê Vụ nhắm mắt, khẽ hừ một tiếng, không muốn để ý đến anh.
Tấm chăn lụa mỏng phủ lên bờ vai trắng ngần của cô, mềm mượt như nước, rồi lại trượt xuống khỏi vai.
Bùi Hoài Duật dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Bỗng cảm thấy khoảnh khắc này thật yên bình hiếm có.
Hai người cứ thế tựa vào nhau, Nghê Vụ đẩy anh một cái, hai người dính vào nhau, người đầy mồ hôi. Cô thấy không thoải mái, muốn đi vào phòng tắm rửa, tay Bùi Hoài Duật siết chặt eo cô không buông ra.
Bàn tay lần xuống, chui vào trong lớp chăn lụa, Nghê Vụ cách chăn nắm lấy bàn tay không an phận của anh.
Anh thuận thế đứng dậy, mắt khẽ nheo lại, ngón tay có chút yêu chiều lau khóe môi đã sưng lên của cô. Lúc nói chuyện cổ họng cuộn lên.
“Tiếp tục.”
“Cái gì?”
Nghê Vụ hơi mở to mắt, bây giờ tay cô cũng không muốn nhấc lên, chỉ muốn dựa vào đầu giường nghỉ ngơi tỉnh táo một lát như thế này.
Tiếp tục cái gì?
“Không phải kết thúc rồi sao?”
Trong từ điển của Bùi Hoài Duật, không có hai từ kết thúc, nhiều lắm chỉ là tạm thời nghỉ ngơi. Anh nhướng mày, ngón tay vén lọn tóc bên má cô, nhìn vẻ mệt mỏi rã rời của cô, hơi bất đắc dĩ: “Em ngủ đi, anh ăn buffet cũng được.”
Nghê Vụ không nhịn được giơ chân đạp anh, mở mắt ra.
“Lát nữa anh không phải còn phải về nhà sao?”
Bây giờ đã là hai giờ chiều rồi.
Nghê Vụ nhắc nhở anh.
Bùi Hoài Duật bế cô khỏi giường, thay đổi địa điểm, lúc Nghê Vụ bị đặt lên bồn rửa mặt, thực sự không thể hiểu được sở thích của anh, tại sao mười mấy năm cũng không thay đổi, nhà vệ sinh là thánh địa vụng trộm sao? Nhất định phải làm ở đây.
“Là chúng ta cùng nhau về.”
Anh trầm giọng lặp lại bên tai cô.
Nghê Vụ quay mặt đi.
Cô không nhìn vào mắt Bùi Hoài Duật, nhưng Bùi Hoài Duật lại nhìn thấy một chút do dự trên mặt cô.
Anh không biết cô đang nghĩ gì.
Mặc dù hôm nay kết hôn với anh, có lẽ chỉ là xúc động nhất thời? Thực ra trong lòng anh có chút cảm giác may mắn, anh sợ cô thật sự xuống xe, rời đi. Mãi đến khi cầm được giấy chứng nhận kết hôn, anh mới đột ngột thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh nhìn ra được.
Nghê Vụ, dường như không quá vui vẻ.
Anh ôm chặt cô, da thịt kề sát, dường như chỉ như vậy mới có thể thực sự cảm nhận được sự tồn tại của cô. Bùi Hoài Duật im lặng một lúc, rồi nói: “Nghê Vụ, có một chuyện anh cần em hiểu. Chúng ta đã kết hôn, thì không thể dễ dàng ly hôn, người thừa kế của công ty niêm yết cần một cuộc hôn nhân ổn định, ly hôn sẽ gây tổn thất, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.”
Anh không muốn để mình trở nên ti tiện.
Bùi Hoài Duật càng muốn giữ cho mình một hình tượng tốt đẹp trong lòng cô.