Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 175

Nghê Vụ nghe thấy giọng nói trầm thấp, lại mang theo chút gấp gáp như chất vấn từ đầu dây bên kia, sững người mất một giây. Âm thanh ấy như vọng ra từ trong điện thoại, áp sát bên tai cô.


“Em mua lê chưng đường phèn rồi, sau đó em phát hiện phía sau còn có rất nhiều tiệm bán đồ thủ công mỹ nghệ nhỏ, nên đi vào xem một chút. Anh cứ đợi em ở quầy tàu hũ đá là được, em sẽ qua ngay.”


“Ừ.” Anh khàn khàn đáp lại một tiếng.


Lại nói một câu: “Được, anh đợi em ở đây.”


Bùi Hoài Duật cúp điện thoại xong, xoa xoa thái dương.


Theo bản năng sờ túi quần tây, định lấy một điếu thuốc để đè nén cảm giác ngứa rát và bất an nơi cổ họng, nhưng trong túi trống rỗng.


Cát chảy qua kẽ tay, sương trong gương.


Cô sẽ không bao giờ yêu anh như thuở thiếu thời nữa.


Cô dường như sẽ quay lưng rời đi khỏi anh bất cứ lúc nào. Cuộc hôn nhân của họ, dường như là liều thuốc an ủi cuối cùng của anh.


Bùi Hoài Duật đứng giữa đêm hè oi ả, gió phả vào mặt vẫn mang theo cái nóng bức bối. Anh nhìn những gương mặt xa lạ xung quanh, từng đôi tình nhân trẻ tuổi tay trong tay cười nói, cô gái kia cười tươi rạng rỡ, còn đùa giỡn với bạn trai mình.


Bên cạnh là quầy xôi nhỏ, chủ quầy là một cô gái trẻ hơi mũm mĩm, quạt máy thổi ra hơi nóng. Bạn trai giúp cô ấy mời khách, lấy điện thoại ra kiểm tra mã giảm giá, Bùi Hoài Duật nhìn bốn phía, nhìn những ngọn đèn ở khắp phố đêm.


Trong lồng ngực đột nhiên sụp đổ một mảng. Giờ phút này, trong mắt anh ngập hơi nước, khóe mắt đỏ hoe, cuối cùng anh cũng hiểu mình đã bỏ lỡ điều gì.


Trình Thanh Miểu từng yêu mình như vậy, giờ đã tan theo cơn gió.


Dường như sẽ không bao giờ quay về nữa.


Bùi Hoài Duật không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận một sự thật.


Thực ra người để lại vết sẹo trong lòng Nghê Vụ, căn bản không phải Bùi Sơ Yên, mà là chính anh ngày đó.


Và tối nay Nghê Vụ cũng không phải vì gặp Bùi Sơ Yên mà không vui. Chỉ là vì nhìn thấy Bùi Sơ Yên, lại bị buộc phải nhớ lại chuyện năm xưa, nhớ tới lúc mình có miệng nhưng không thể cãi, không thể chứng minh trong sạch, vô cớ bị vu oan, gán cho cái danh kẻ trộm, bằng chứng duy nhất trong tay bị anh đè xuống.


Trước đây cô đã hỏi anh như vậy nhiều lần: “Anh có tin em không?”


Lúc đó Bùi Hoài Duật không thích trả lời câu hỏi này, chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa đã qua rồi, tại sao cô ấy cứ phải nhắc đến thường xuyên. Sự tin tưởng hay không tin tưởng của anh có quan trọng như thế sao? Anh đã để Bùi Sơ Yên ra nước ngoài, cũng đã cho người xóa sạch những dấu vết liên quan đến chuyện này trên diễn đàn trường.


Anh nói tin thì có thể làm gì, chuyện đã qua rồi.


Còn bây giờ, anh hối hận, tại sao ngày đó, anh đã không nói ra là tin cô.


Niềm tin đến muộn… còn tính là niềm tin sao?


Bùi Hoài Duật đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một bao thuốc. Lời dặn của bác sĩ chỉ như gió thoảng bên tai. Anh ngậm điếu thuốc, dựa vào tường, rít một hơi thật sâu, nhìn về phía khu chợ đêm đèn đuốc sáng trưng phía xa. Còn bản thân anh, đứng ở một góc vắng lặng và yên tĩnh, ẩn mình trong bóng tối, cả người phủ đầy cô độc.


Dáng người cao gầy có phần uể oải, làn khói mờ nhạt che khuất khuôn mặt anh.


Nghê Vụ mua lê chưng đường phèn, mua một ly, phiếu còn lại thì hủy, cô lại mua thêm một phần chè bột ngó sen nhân hạt sen*.


(*Bột ngó sen nấu sệt như chè hoặc cháo, thêm topping hạt sen)


Món này thời học đại học cô đã từng ăn.


Không ngờ bây giờ vẫn còn, chẳng qua lúc uống, bột ngó sen không được nguyên chất. Độ sánh phần lớn là nhờ tinh bột, bên trong còn có hạt khô, mè đen, sơn tra và cả nho khô mà cô không thích, nhưng ưu điểm là giá mềm.


Cô đi đến chỗ hai người đã hẹn, nhưng không thấy Bùi Hoài Duật.


Cô lấy điện thoại gọi cho anh, vừa đổ chuông đã được bắt máy.


Anh nói: “Em còn muốn ăn gì nữa không? Anh qua tìm em.”


“Không muốn ăn gì nữa.”


Thân hình Bùi Hoài Duật cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, cộng thêm chiều cao vượt trội, ngũ quan ưu tú, nổi bật giữa đám đông.


Lúc bước về phía cô, Nghê Vụ đã nhìn thấy, cô bước vài bước về phía anh, đặt ly lê chưng đường phèn vào tay anh: “Uống đi.”


Cô thực sự đã mua cho anh.


Bùi Hoài Duật uống một ngụm. 


“Rất ngọt.”


“Ừ, lê chưng đường phèn mà.” 


Nghê Vụ nói.


Hai người không tiếp tục đi dạo. Lên xe, Nghê Vụ lái xe, cô định vị đến nơi ở của Bùi Hoài Duật, toàn bộ hành trình là 28 phút. Đường ở thành phố Tùng dễ đi hơn thành phố Tân nhiều, trên đường đi, người ngồi ở ghế phụ từ lúc lên xe đến giờ vẫn im lặng đột nhiên khàn giọng hỏi cô một câu.


Ánh sáng trong xe lờ mờ, ánh đèn đường loang loáng cắt ngang khuôn mặt góc cạnh của anh, hai má hơi hóp lại, trong khoảnh khắc đèn đường sáng nhất vụt qua, chiếu rõ sự cô đơn sâu sắc trong mắt anh.


“Nếu em quay lại tuổi 18, em có còn chọn yêu anh không?”


“Thế kỷ 21, không có nếu như đâu… Nếu thực sự có thể tái sinh một lần thì tốt quá, năm đó em làm sai ba câu trắc nghiệm toán anh có tin không? Suýt chút nữa là không đỗ đại học S rồi.” Cô vừa nói vừa cười, xem đó như một câu đùa để né tránh.


Nghê Vụ tập trung lái xe.


Khi qua hai ngã tư, cô từ từ nhả chân ga, giảm tốc. Trong xe vẫn im lặng, cô bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi của Bùi Hoài Duật.


Sau đó nói: “Nếu khi ấy hai ta đều có tình cảm với nhau, thì rồi cũng sẽ từng bước đi đến bên nhau thôi.”


“Vậy nên…” Giọng anh run rẩy, “nếu ông trời cho em một cơ hội làm lại… em sẽ không yêu anh nữa, đúng không?”


“Chúng ta đã kết hôn rồi.” Giọng Nghê Vụ nhẹ nhàng bình thản: “Bùi Hoài Duật, hôm nay chúng ta kết hôn rồi.”


“Làm thế nào, mới có thể khiến em yêu anh một lần nữa?” Anh cố hết sức để giọng nói của mình không run đến thế.


“Tình yêu của em, quan trọng lắm sao?”


“Quan trọng.” Bùi Hoài Duật kiên định thốt ra hai chữ này.


Lòng người là tham lam.


Ngay tối hôm qua, hai người họ nằm trên chiếc giường nhỏ.


Anh ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ mái tóc cô.


Anh ước gì khoảnh khắc đó, có thể là vĩnh cửu.


Cô đồng ý gả cho anh, anh vui mừng cả đêm, sau ba năm mong nhớ, cuối cùng cũng có được cô. Nhưng chỉ sau vài giờ đăng ký kết hôn, khi nhìn thấy cô đứng trong sân nhà họ Bùi, ánh mắt cô buông lơi trong vài giây ấy. Sự không vui ngắn ngủi ấy đã khiến lòng anh chao đảo. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng nói anh tâm tư sâu kín khó đoán, nhưng ngay cả anh cũng không hiểu được trong lòng người phụ nữ trước mặt rốt cuộc đang nghĩ gì.


Nghê Vụ ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước. Xe của Bùi Hoài Duật cô lái không quen, trong xe có mùi thuốc lá nhàn nhạt, thật ra cô đã ngửi thấy từ lâu, chỉ là lúc này mới rõ rệt hơn.


“Tình yêu của một mình em… rất yếu ớt, nhỏ bé, chỉ như đom đóm giữa rừng sâu thôi.”


“Em không phải một mình.” 


Tay anh nắm lấy tay Nghê Vụ, lặp lại: “Anh cũng yêu em.”


Anh cảm thấy mình bây giờ, mới là đom đóm trôi nổi trong rừng, ánh sáng yếu ớt.


Nghê Vụ đang lái xe, một tay nắm vô lăng, heo phản xạ rút tay kia lại, cả hai tay đều nắm lấy tay lái. Trên mu bàn tay vẫn còn nóng, là độ ấm lòng bàn tay anh vừa phủ lên, như một dấu ấn.


Cô gật đầu, nhẹ nhàng ‘vâng’ một tiếng.


Cô nói: “Em đang lái xe.” Như đang bù đắp cho hành động rút tay theo bản năng vừa rồi, hai tay cô vẫn giữ chặt vô lăng.


Trên đường về, rong tầm mắt Nghê Vụ vẫn thấy được mặt Bùi Hoài Duật, biểu cảm của anh bình tĩnh như một mặt hồ băng, một mặt hồ đầy vết nứt.


Anh tuấn, góc cạnh, sắc bén, nhưng lúc này chỉ yên lặng mím môi, tựa lưng vào ghế.


Nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại khẽ ho. Ly lê chưng đường phèn kia anh uống được nửa. Ho vài tiếng, uống thêm vài ngụm, chẳng mấy chốc mà uống cạn.


Cô lái xe không nhanh.


Đặc biệt là với chiếc xe này cô không quen, nên đoạn đường 28 phút về đến nhà, cô mất thêm mười phút.

 

Bình Luận (0)
Comment