Trước đây Nghê Vụ chỉ nhìn thấy bóng dáng ông cụ Vu trên các bản tin thời sự buổi tối, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.
Năm nay ông 94 tuổi, ba năm trước vẫn có thể chống gậy đi lại bình thường, tinh thần quắc thước. Năm kia ông làm một cuộc phẫu thuật sỏi niệu quản.
Ca phẫu thuật như vậy đối với người trẻ tuổi thì không đáng ngại nhưng đối với người ở tuổi như ông, lại bị hao tổn nguyên khí rất nhiều. Không khác gì làm một cuộc đại phẫu, lập tức suy sụp.
Bây giờ, mỗi ngày ông chỉ có thể nằm trên giường, thêm vào mùa hè khô nóng, lại thêm viêm phế quản mạn tính kèm khí phế thũng, chỉ có thể nằm liệt giường.
Ở tuổi này, ông nhìn nhận sinh tử rất nhẹ nhàng, chỉ là không nỡ xa những đứa cháu nhỏ này.
Quản gia Lâm là người đã theo ông Vu nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy Nghê Vụ, trên mặt đầy vẻ vui mừng, lại nhìn Bùi Hoài Duật nắm tay cô. Quản gia Lâm cũng là người nhìn Bùi Hoài Duật lớn lên, năm nay đã ngoài 60, anh cũng rất kính trọng ông, liền giới thiệu.
“Chú Lâm, đây là vợ con Nghê Vụ, hôm nay cùng về thăm ông ngoại.”
“Chú Lâm thúc.”
Nghê Vụ gọi một tiếng.
“Đây là tin vui, ông ấy vừa mới tỉnh, hôm nay vẫn luôn nằm trên giường, tinh thần vẫn ổn, vừa mới hút oxy xong.”
Trong căn phòng ở lầu hai.
Cửa mở ra, bên trong rộng rãi, nhưng lại giống như một phòng cấp cứu nhỏ của bệnh viện, có đủ loại thiết bị, mỗi ngày đều có bác sĩ gia đình đến khám. Chú Lâm và những người khác cũng biết những kiến thức sơ cứu cơ bản.
Cụ ông nằm trên giường, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn, sắc mặt tuy yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, nghiêm nghị.
Ông liếc nhìn Bùi Hoài Duật đang bước tới, nhưng ánh mắt lại rơi vào người phụ nữ trẻ tuổi đi song song với anh.
Nheo mắt lại, lúc giơ tay lên chú Lâm đã sớm hiểu ý ông, bước đến, giúp ông lấy chiếc kính đặt trên tủ đầu giường, đưa qua đồng thời hạ giọng: “Cậu tư dẫn bạn gái về rồi.”
Ông Vu hừ một tiếng. Từ lúc xe của thằng nhóc này vừa rẽ vào cổng, lính gác đã gọi điện nội tuyến báo tin rồi.
Ông đeo kính vào, ánh mắt rơi vào Nghê Vụ. Thảo nào lại mê mẩn đứa cháu ngoại này của mình đến thần hồn điên đảo, ba năm trước, lúc ăn tiệc gia đình, vừa ăn xong đã phải qua tìm cô ta.
Hôm qua Tú Huệ gọi điện thoại cho ông, nói Hoài Duật đã đăng ký kết hôn với một người phụ nữ, trong giọng nói đầy vui mừng, còn nhắc nhở ông bây giờ người trẻ tuổi đều thích kết hôn chớp nhoáng, bảo ông ba già này phải cởi mở tư tưởng một chút.
Hừ, ông mà là người cổ hủ sao?
Không phải chỉ là kết hôn chớp nhoáng thôi à?
Kết hôn chớp nhoáng là quá bình thường rồi…
Ngày xưa ông ở trong quân đội, chỉ gặp mẹ của Tú Huệ một lần, sau khi được giới thiệu, lập tức viết báo cáo kết hôn rồi.
Tính ra, chính ông cũng là kết hôn chớp nhoáng.
“Ông ngoại, đây là Nghê Vụ.”
Bùi Hoài Duật nắm tay Nghê Vụ, ra hiệu cô cất tiếng gọi.
Đây lần đầu tiên Nghê Vụ gặp ông Vu. Đối phương quả nhiên giống như trong lời đồn, trước đây cô đã từng thấy trên TV một lần. Nhưng lúc đó đối phương đang nhận một huân chương danh dự.
Nghê Vụ khẽ gọi: “Ông ngoại.”
Rồi đứng bên cạnh Bùi Hoài Duật.
“Ông ngoại, hôm nay ông cảm thấy thế nào?”
Bùi Hoài Duật ngồi xuống bên cạnh ông, đồng thời, ánh mắt rơi vào cuốn sổ ghi chép đặt trên tủ đầu giường, mở ra xem một chút. Bên trên ghi lại hôm nay ông cụ đã ăn gì, huyết áp, nồng độ oxy thế nào.
Nhưng ai biết, anh vừa ngồi xuống, ông đã lườm anh một cái.
“Cháu tránh ra, để Tiểu Nghê qua đây ngồi cho ông xem.”
Bùi Hoài Duật sờ mũi, khóe môi nhếch lên, đứng dậy.
Anh vòng ra sau Nghê Vụ, giữ vai cô, để cô ngồi xuống.
Ông Vu nhìn cô gái trẻ trước mặt, giọng điệu ôn hòa: “Cháu tên là Nghê Vụ, chữ Vụ nào vậy?”
Ông đã nghĩ là chữ Vũ (trong “khiêu vũ”).
Nghê Vụ nhẹ nhàng trả lời: “Bạc vụ nùng vân sầu vĩnh trú, thuỵ não tiêu kim thú.”(*)
(* Giải thích: Khói nhạt mây dày, ngày dài tẻ ngắt, hương trầm đã nguội, lò vàng đã tắt. Đây là hai câu thơ trích trong bài thơ “Tuý hoa âm” của Lý Thanh Chiếu. Nghê Vụ đọc để giải thích ý nghĩa tên của mình. Chữ “Vụ” trong tên cô nghĩa là “sương mù”)
“Tên hay.”
Ông Vu vô cùng hài lòng với cô gái trước mặt này, khí chất sạch sẽ, dịu dàng xinh đẹp. Liếc nhìn Bùi Hoài Duật, thằng nhóc cháu thẩm mỹ tốt đấy.
Tuổi ông đã cao, sớm đã kinh qua vạn sự, bản tính con người, ông nhìn một cái là có thể thấu. Trước đây mấy đối tượng xem mắt mà nhà họ Bùi sắp xếp cho nó, ông nhìn ảnh, không hài lòng một ai.
Cô tiểu thư nhà họ Lận kia còn đến thăm vài lần, cháu gái của người hạ cấp cũ của ông. Còn có cô gái nhà họ Diêu nọ, theo thằng tư mấy năm, may mà không thành.
“Chuẩn bị khi nào tổ chức hôn lễ?”
Nghê Vụ nghe ông nói, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài Duật một cái, ý nói hỏi anh kìa.
Bàn tay anh hờ hững đặt lên vai cô, nhưng toàn bộ tâm trí đều là cô. Nghe vậy suy nghĩ vài giây: “Ông nói ngày nào thì định ngày đó đi.”
Ông ngoại anh là trưởng bối lớn nhất trong nhà, Nghê Vụ lập tức cũng gật đầu. Dù sao giấy chứng nhận cũng đã lấy rồi, tổ chức hôn lễ mà thôi, đặc biệt là nhà họ Bùi còn là danh môn tại thành phố Tùng, hôn lễ chắc chắn phải long trọng.
Ông cụ gật đầu: “Đây là một chuyện quan trọng, ngày phải chọn cho kỹ.”
Hơn nữa con bé Sơ Yên kia sắp đính hôn với nhà họ Diêu rồi, một đôi cháu gái, cháu trai cùng có tin vui, điều này khiến ông cũng đặc biệt thoải mái.
Ông giơ tay, chú Lâm ở bên cạnh đi tới đỡ ông. Nghê Vụ cũng đứng dậy, cô ngồi cạnh giường, nên theo bản năng đưa tay muốn đỡ một chút.
Ông cụ đặt tay lên tay cô, chú Lâm thúc thấy vậy, lùi sang một bên.
Nghê Vụ đỡ ông, đi đến nhà thờ tổ bên trong. Trong không khí thoang thoảng mùi hương trầm.
“Uyển Thải, hôm nay, dẫn cháu dâu đến gặp bà.”
Trong đôi mắt đục ngầu của ông rưng rưng nước mắt, dường như nhớ lại chuyện năm xưa, bước chân lảo đảo đi về phía trước hai bước, nhìn bài vị, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Nghê Vụ biết, đây chắc là bà ngoại của anh.
Bùi Hoài Duật đi vào, đứng ở phía bên kia đỡ ông.
Lúc rời khỏi khu nhà công vụ, ông cụ tặng Nghê Vụ một chiếc hộp trang sức tinh xảo bằng men sứ, nói đây là thứ bà ngoại Hoài Duật ngày xưa chuẩn bị cho cháu dâu tương lai, lần này cuối cùng cũng có thể tặng đi.
Nghê Vụ mở ra lúc đang ở trên xe. Bên trong là một chiếc vòng ngọc màu xanh lục bảo, màu xanh của Hoàng đế.
Sắc ngọc đậm mà sáng, chất ngọc trong suốt, chất lượng được coi là hàng đầu, giá thị trường hiện nay, quả thực không thể tưởng tượng được.
Bùi Hoài Duật đang lái xe, thoáng thấy cô đặt chiếc vòng ngọc trở lại vào hộp.
“Không thích à? Chiếc vòng này lúc anh còn nhỏ, một người bạn của bà ngoại làm nghề buôn phỉ thúy, vừa vặn có được một khối đá như thế này. Mặt ngọc ở giữa làm khóa bình an, tặng cho chị dâu họ anh, một đôi hoa tai tặng cho mẹ anh, còn một số trang sức khác, đều đã được chia đi.”
“Quá quý giá.” Nghê Vụ nói.
Cầm trong tay, cô cảm thấy nặng trịch, cảm giác bị tiền bạc đè nặng.
“Đeo lên anh xem nào.”
Tốc độ lái xe của Bùi Hoài Duật chậm lại một chút, anh mở bản đồ, tìm một trung tâm thương mại gần nhất.
Nghê Vụ nghe vậy, đeo chiếc vòng ngọc vào cổ tay trái, kích cỡ hơi rộng.
Làn da cô vốn đã trắng nõn, màu xanh đậm tương phản, hiệu ứng thị giác vô cùng mạnh mẽ. Cô đưa tay lắc lư trước mặt Bùi Hoài Duật, rồi cẩn thận tháo xuống, vì rộng hơn một số, tháo ra cũng dễ dàng, đặt cẩn thận vào hộp men sứ vuông.
“Rất đẹp, sau này đeo đi.”
Nghê Vụ lắc đầu, đeo một trăm triệu lên cổ tay, nếu không may va chạm một chút, sẽ đau lòng lắm.