Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 180

“Bà ngoại anh, là một người rất thú vị, nếu bà còn sống, hai người nhất định sẽ nói chuyện rất vui vẻ.” Bùi Hoài Duật nhớ lại ký ức thời thơ ấu.


Nghê Vụ có thể hình dung được.


Bởi vì Vu Tú Huệ là một bà cụ vui vẻ, còn ông cụ Vu, qua lần tiếp xúc vừa rồi, đã khiến cô vô cùng kính phục.


Thực ra trước khi đến đây, Nghê Vụ vẫn còn lo lắng, nhưng sự bao dung của gia đình anh, vượt ngoài dự đoán của cô. Sự chân thành ấm áp này, đến từ tận đáy lòng, không phải là thứ mà Bùi Hoài Duật có thể giả tạo trong chốc lát bằng vài câu nói.


Nghê Vụ cũng nhớ đến bà ngoại mình. 


“Chúng ta… chuyện kết hôn vẫn chưa nói với bà ngoại…”


“Cũng chưa nói với Tuế Tuế…”


Chuyện này, Bùi Hoài Duật mấy ngày nay cũng ngày đêm suy nghĩ, anh đã nợ Nghê Vụ và con gái quá nhiều.


Anh không biết làm thế nào để nói với con bé, rằng mình chính là ba của bé.


“Nếu Tuế Tuế tạm thời không thể chấp nhận, anh đừng trách con bé.” Nghê Vụ nhìn anh nhíu chặt mày, theo bản năng lên tiếng.


“Sẽ không.” 


Bùi Hoài Duật nắm tay cô. Anh chỉ tự trách mình.


Bùi Hoài Duật dẫn Nghê Vụ đến trung tâm thương mại, mua một cặp nhẫn đôi bạch kim.


Kiểu dáng đơn giản, khiêm tốn, nhẫn nữ có đính một viên kim cương nhỏ, thích hợp đeo hàng ngày.


Hai người đợi trong cửa hàng một lát , vì nhân viên tư vấn nói có thể khắc tên ở mặt trong. Thế là sau nửa giờ, Nghê Vụ nhìn chiếc nhẫn của mình, bên trong có khắc tên Bùi Hoài Duật.


Còn chiếc nhẫn của anh, bên trong khắc hai chữ Miểu Miểu.


Cô hỏi anh: “Có phải khắc ngược không?”


“Không có.” 


Bùi Hoài Duật cầm tay cô lên, nhìn chằm chằm vào bày tay xinh đẹp ấy, rồi nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.


Anh chính là hy vọng, trên chiếc nhẫn của cô, có tên anh.


Ngón ta cô thon dài, mảnh mai, thêm vào ánh đèn trang sức trong cửa hàng, giống như tác phẩm nghệ thuật trong tủ kính.


Bùi Hoài Duật cúi đầu, hôn lên mu bàn tay cô.


Nghê Vụ nhìn mấy nhân viên trong cửa hàng, có chút ngại ngùng, nói với anh: “Chúng ta về đi.”


“Miểu Miểu, em còn chưa đeo cho anh.”


Nghe vậy, Nghê Vụ cầm lấy chiếc nhẫn nam, nhìn thấy bên trong khắc tên mình, cô nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út của anh.


Trên ngón áp út của anh, gân xanh nổi lên rồi lại bị chiếc nhẫn bạch kim này đè lại, hai chữ Miểu Miểu, dán chặt vào da anh.


Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một thứ gì đó, như là định mệnh.


Bùi Hoài Duật ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ lên má, rồi thầm thì: “Chúng ta về thôi.”


Hai người quay về nơi ở của Bùi Hoài Duật một chuyến, thu dọn đồ đạc.


Chủ yếu là một số đồ dùng cá nhân của Bùi Hoài Duật, có vẻ anh chuẩn bị sống lâu dài ở thành phố Tân, gom vào một vali. Nghê Vụ thấy anh bận rộn, liền không quấy rầy. Cô đến phòng khách, nơi anh ở, đều giống như một căn phòng mẫu lạnh lẽo, không có hơi ấm của cuộc sống.


Nhưng tầm mắt Nghê Vụ rơi vào bàn trà, đặt một hộp đồ ăn vặt cho thú cưng. Nhà cô có nuôi chó, cô cũng từng mua đồ ăn vặt thương hiệu này cho Khoai Tây ăn, đây chắc là của Nemo.


Cô tìm một chiếc túi xách, bước qua, nhìn hạn sử dụng, rồi đặt vào trong túi.


Đã thu dọn hành lý cho người, thì cũng phải thu dọn cho thú cưng. cô còn định lấy cả tấm đệm mà Nemo hay nằm ngủ mang theo.


Đứng ở cửa phòng ngủ, cô hỏi anh: “Đồ ăn vặt của Nemo và mấy thứ cho thú cưng ở đâu, lần này mang theo luôn đi.”


“Trong phòng làm việc của anh.”


Nghê Vụ đến phòng làm việc của Bùi Hoài Duật, mở cửa ra. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng làm việc của anh.


Bùi Hoài Duật thu dọn xong, ra phòng khách không thấy cô đâu.


Anh đi đến phòng làm việc, liền thấy cô đang quay lưng về phía mình, đứng trước giá sách.


Căn hộ này của anh rộng khoảng 150 mét vuông, phòng khách và bếp nối liền. Phòng ngủ chính cũng rộng như vậy, không có phòng phụ. Có hai phòng làm việc, một phòng làm việc trong phòng ngủ chính, anh thường thích làm việc ở đó.


Phòng làm việc lớn hơn bên ngoài. Ngoài làm việc, còn dùng để chứa đồ, trong cái tủ đựng đồ bằng gỗ hắc hồ đào sát đất có đặt một số đồ dùng hàng ngày, đặc biệt là đồ ăn vặt của Nemo.


Anh bước đến, ôm cô từ phía sau, và cũng thấy thứ cô đang cầm trong tay.


Trong tay Nghê Vụ đang cầm một con ong mật mặt thỏ bông, to bằng lòng bàn tay, bên trên có móc khóa. Đầu thỏ bông xù, lưng có hai cánh ong.


Sự kết hợp rất kỳ lạ mà hài hòa.


Chỉ là có chút cũ kỹ.


Nghê Vụ siết chặt con thú bông trong tay, có chút thẫn thờ. Khi cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực anh áp đến, cô nói: “Không phải anh từng nói món này là rác rưởi sao? Sao còn giữ lại?”


Lúc đó anh còn nói con thỏ này xấu xí.


Không phải rác rưởi, là báu vật của anh.


Bùi Hoài Duật nuốt khan một cái, lại một lần nữa hối hận vì những lời mình đã nói trước đây. Anh hôn lên một bên má của Nghê Vụ, ôm cô dựa vào giá sách, mặt vùi vào vai cổ cô. 


“Tha thứ cho anh, vì đã nói những lời khốn nạn trước đây.”


“Những bưu phẩm em gửi cho anh, đều ở đây.” 


Một lúc sau, anh lại nói.


Bùi Hoài Duật mở cửa tủ, cúi người ôm chiếc thùng giấy bên trong ra, đầy ắp một thùng, bày ra trước mắt Nghê Vụ. Cô ngồi trên ghế sofa, nhìn mấy thứ bên trong, lấy từng món từng món ra, ngón tay khẽ run rẩy, ký ức năm xưa như thủy triều dâng lên.


“Mấy thứ này, sao anh không vứt đi?” Giọng cô run rẩy.


Anh cảm thấy căng thẳng, nửa ôm cô vào lòng.


“Bùi Hoài Duật, lúc em gửi những thứ này cho anh, có phải anh rất tức giận không?”


“Thực ra lúc đó anh đã biết, anh không muốn chia tay với em.” 


Chỉ là anh không muốn thừa nhận, từ nhỏ anh đã được người ta vây quanh và tôn sùng, cứ thế bị đá. Bị một người phụ nữ đòi chia tay, gửi trả hết tất cả mọi thứ, không cần một xu. 


“Lúc đó anh cảm thấy mặt mày nóng ran, những thứ này dường như đang chế giễu anh vậy, ngày đó anh gọi điện thoại cho em, gọi ba lần, rồi mới muộn màng nhận ra mình đã bị chặn.”


“Em không chặn số anh, em chỉ vứt cái sim điện thoại đó đi thôi.”


“Thì có khác gì chặn số không?” 


Bùi Hoài Duật nhìn cô, lại nhìn những thứ trên mặt bàn, ánh mắt rơi vào một chiếc túi xách, bây giờ chắc chắn là lỗi thời rồi. Năm đó, anh đi du lịch Anh mang về, còn đặt trước hai tuần, nhưng Trình Thanh Miểu chưa từng đeo dù chỉ một ngày.


Chỉ có chiếc đồng hồ đeo tay anh tặng cô, cô đã đeo vài lần, mà bây giờ, cũng ở trong chiếc thùng này.


Bùi Hoài Duật tìm từ trong thùng ra, từng món đồ bên trong, anh đều quen thuộc. Anh đã mở ra xem không biết bao nhiêu lần trong những đêm khuya không ngủ được.


Một chiếc đồng hồ nữ có mặt là khảm kim cương xanh mô phỏng bầu trời sao. Từ thiết kế đến kỹ thuật, đến bây giờ vẫn không lỗi thời. Đặt trong cửa hàng vẫn là mẫu kinh điển, trường tồn.


Chỉ là đã qua mười năm, kim đồng hồ đã ngừng hoạt động từ lâu.


Anh nắm cổ tay Nghê Vụ, đeo vào.


Dây đồng hồ ngày xưa anh từng đặc biệt đặt làm dài hơn, mà bây giờ, lỏng lẻo treo trên cổ tay cô.


Nghê Vụ cũng nhìn cổ tay mình. Cô tháo chiếc đồng hồ xuống, xoa xoa dây đồng hồ mát lạnh, quanh đi quẩn lại, chiếc đồng hồ này, vẫn một lần nữa được đeo trên tay cô.


Bùi Hoài Duật đột nhiên véo má cô, bảo cô nhìn mình. Cảm xúc trong mắt anh cuộn trào: “Em có biết không, chiếc đồng hồ nữ này, với chiếc của anh, là đồ đôi.”


Lông mi Nghê Vụ chớp chớp một chút.

Bình Luận (0)
Comment