Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 181

Bùi Hoài Duật vẫn mơ hồ nhớ mười năm trước, lúc anh cùng Hạ Tự đi dạo trên con phố nhỏ ở Anh, hai người rẽ vào một tiệm đồng hồ cổ.


Anh luôn thích sưu tầm những thương hiệu nhỏ, những chiếc đồng hồ chế tác thủ công tinh xảo cổ điển.


Khi đó, anh nhìn trúng một mẫu đồng hồ. Lúc thanh toán, ánh mắt anh lại dừng trên chiếc đồng hồ nữ được đặt bên cạnh.


Trong cửa hàng chỉ có một người thợ già, với giọng London cổ điển cười nói đây là một cặp.


Hỏi anh có bạn gái không, nếu thích, có thể mua cả cặp.


Bùi Hoài Duật nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ nữ này rất lâu, gật đầu, trả tiền.


Trên đường về Bùi Hoài Duật đã nghĩ, có nên tặng chiếc đồng hồ đó cho Trình Thanh Miểu không.


Khi quay lại đại học S, anh trông thấy cô đang làm thêm trong quán cà phê. Anh gọi ba ly cà phê, rồi lặng lẽ quan sát cô tất bật giữa quầy, thỉnh thoảng lại lén liếc về phía anh. Ánh mắt vừa chạm nhau, cô liền giật mình như chú thỏ nhỏ bị dọa, vội cúi đầu né tránh, không dám nhìn anh nữa.


Buổi tối quán cà phê đóng cửa, anh tặng chiếc đồng hồ đeo tay này cho cô. Dù vậy, cô chỉ đeo vài lần.


Anh tưởng cô không thích, đã không thích, anh càng không ép cô đeo, không thích thì vứt vào thùng rác.


Nghê Vụ nhìn chiếc đồng hồ nữ trong lòng bàn tay, mặt đồng hồ kim cương xanh, tựa như bầu trời sao như biển sâu. Bùi Hoài Duật không nghe thấy câu trả lời của cô, ôm lấy mặt cô, trán chạm vào nhau, sống mũi hai người đều cao, khẽ nghiêng đi, hơi thở quấn quýt.


Nghê Vụ đưa tay, vòng từ phía sau ôm lấy anh. 


“Bây giờ em đã biết rồi.”


Thực ra cô trước đây đã biết. Nhưng cô sẽ không nghĩ như vậy. Cô chỉ cảm thấy vui vẻ, vì hai chiếc đồng hồ đeo tay này là cùng kiểu, cùng bộ.


Cô sẽ không nghĩ, hóa ra, đây là đồ đôi. Hóa ra, mười năm trước, họ đã có đồ đôi.


Nghê Vụ mím môi, nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt mặt đồng hồ trong tay.


Cô hơi nghiêng mặt, đôi môi mềm mại như hoa anh đào, khẽ chạm vào má Bùi Hoài Duật.


“Đừng quyến rũ anh, anh không kiềm chế được đâu.” 


Hơi thở anh nặng hơn mấy phần.


Nghê Vụ muốn thoát khỏi vòng tay anh, lại phát hiện nó kiên cố như chiếc lồng.


Lúc thân thể cô từ từ ngã xuống ghế sofa, anh vén tóc cô sang một bên. Một tay chống bên cạnh cô, tay kia lấy từ trên bàn ra một hộp bao cao su.


“Còn hai cái, là mười năm trước còn sót lại.”


“Hết hạn lâu rồi.” 


Nghê Vụ tưởng anh bây giờ muốn dùng cái này, vội vàng nói.


“Cái đêm chúng ta chia tay, đêm đó em chủ động như vậy….” 


Anh cúi người xuống, nhìn cận khuôn mặt đang ửng hồng của cô. Cô chịu không nổi, anh còn chưa nói gì, mặt đối phương đã đỏ trước rồi.


Bùi Hoài Duật chống tay, đỡ cô, ánh mắt đối diện với cô.


Giống như mười năm trước.


Anh chỉ cần chạm nhẹ eo cô, là cả người cô run rẩy.


Không thay đổi chút nào.


Chỉ là bây giờ, khuôn mặt ấy đã thêm nét dịu dàng của thời gian. Da cô trắng ngần, má hây hây phớt hồng, mềm mại như quả đào chín.


Bùi Hoài Duật dám nói, Nghê Vụ không dám nghe, đưa tay bịt miệng anh.


“Anh đừng nói nữa.”


Mặt Nghê Vụ càng đỏ hơn. Cô quay đi, thậm chí không nhìn mắt anh.


Đôi mắt kia vừa sâu vừa trầm, khiến cô nhớ lại năm đó. Cô hoảng hốt luống cuống, dù sao cô cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy. Lúc đó cô còn khóc nức nở.


Ngón tay anh giống như có móc câu. Anh cũng khàn giọng vụng về an ủi cô mấy câu.


Lúc đó cô muốn nói, sau này anh chú ý một chút có được không. Nếu phải đến bệnh viện lấy ra thì khó xử biết bao. 


Nhưng rồi đột nhiên nghĩ, anh sắp ra nước ngoài. Họ sau này sẽ không có lần sau nữa.


Cũng chính là lần đó, bao cao su bị rách, Nghê Vụ mang thai.


Nghê Vụ giơ hai tay lên, chồng lên nhau che miệng anh. Bùi Hoài Duật hơi ngửa người ra sau, giọng khàn khàn: “Em còn nhớ, khi đó em nói gì không?”


Nghê Vụ nhắm mắt, lông mi run rẩy.


“Em quên rồi, anh đừng nói nữa. Bùi Hoài Duật, chúng ta không phải sắp về thành phố Tân sao? Hành lý của anh đã thu dọn xong chưa?” Nghê Vụ vừa nói vừa đứng dậy, đẩy người trước mặt.


Muốn đứng dậy lại bị anh đè xuống, sức lực của anh kiểm soát tuyệt đối.


Bùi Hoài Duật không chuẩn bị buông tha cô: “Đêm đó em đã nói gì, còn nhớ không?”


Nghê Vụ nhắm mắt: “Chúng ta chia tay.”


Bùi Hoài Duật không muốn nghe mấy chữ này nhất, thái dương giật mạnh mấy cái, giọng nói hạ cực thấp: “Trước đó, lúc anh giúp em.”


Nghê Vụ không thể nói ra mấy câu xấu hổ như vậy, càng nghĩ má càng nóng bừng. Lúc trước cô đã bị anh dụ như thế nào mà lại phối hợp nói mấy thứ đó tr6en giường.


Phòng làm việc rất lớn, bầu không khí mờ ám, từng chút làm cô như muốn bốc hơi, toàn thân ửng hồng.


Tiếng chuông điện thoại vang lên, cứu cô một mạng.


Bùi Hoài Duật cầm lên nhìn một cái, bắt máy rồi đặt bên tai cô.


“Chiều nay mấy giờ mẹ về.”


“Khoảng sáu giờ.”


“Vậy chúng ta cùng ăn cơm tối.”


“Được, ở nhà đợi mẹ.” 


Cúp điện thoại, Nghê Vụ đẩy Bùi Hoài Duật ra. Lần này anh dễ dàng bị đẩy ra, anh cũng rất muốn nhanh chóng về gặp con gái, véo má cô: “Mấy câu đó, để tối nay nói.”


Lúc về thành phố Tân, Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật thay phiên nhau lái xe, mỗi người lái hai tiếng.


Xe chạy vào garage VIP của chung cư Quan Lan.


Nghê Vụ về nhà trước. Người đầu tiên chào đón cô là Nemo và Khoai Tây.


Tuế Tuế đang ở phòng sách, nghe thấy tiếng động chạy ra, ôm cổ Nghê Vụ. 


“Mẹ.”


Cửa chưa kịp khép, Nemo đã chạy ra đón khách, chậm rãi cọ vào ống quần tây của người đàn ông phía sau.


Khoai Tây cũng chạy ra xem náo nhiệt.


Có vẻ rất quen với Bùi Hoài Duật, chạy tới ngửi ngửi, anh cúi xuống, xoa xoa hai con chó, ánh mắt dịu dàng nhìn Tuế Tuế một cái.


“Chào chú Bùi ạ.”


“Ừ.” 


Bùi Hoài Duật xách hộp cơm đi vào.


“Còn nhớ mẹ của chú Bùi không? Con đã gặp bà ấy rồi, con gọi bà ấy là bà nội Bùi, cái bánh ngọt này là nhà bà nội làm đấy.” 


Anh đưa tay, cẩn thận chạm vào sợi tóc của cô bé, Tuế Tuế để tóc dài, buộc tóc đuôi ngựa.


“Cảm ơn bà nội Bùi.”


Nemo dường như rất thích Tuế Tuế, buổi tối ở lại nhà Nghê Vụ không chịu đi. Nghê Vụ tắm xong, kiểm tra bài tập về nhà cho con gái.


Bài tập của Tuế Tuế, Nghê Vụ chưa bao giờ phải lo lắng.


Con bé có vẻ đã thừa hưởng IQ và EQ của cả Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật. IQ của hai học bá. Các bài kiểm tra lớn nhỏ, đều là hạng nhất khối.


Thỉnh thoảng có sai sót, con bé tự mình điều chỉnh. Nghê Vụ tham gia họp phụ huynh cho con gái, lần nào cũng bị một nhóm phụ huynh vây quanh xin kinh nghiệm giáo dục.


Thực ra Nghê Vụ không có kinh nghiệm giáo dục gì, ba năm này, cô luôn rất bận rộn.


Sau khi con gái ngủ, điện thoại di động của Nghê Vụ reo lên.


“Đến nhà anh đi.”


Nghê Vụ nhớ lại tối qua, cô có chút đau chân rồi.


Cô quyết định thương lượng với Bùi Hoài Duật một chút, h*m m**n quá độ không tốt.


Nghê Vụ gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon, rồi tắt điện thoại.


Sáng hôm sau, cô dậy sớm, nhớ đến món trứng hấp Bùi Hoài Duật nói muốn ăn hôm nọ, cô chuẩn bị hai phần, lại nấu cháo bí đỏ.


Tuế Tuế sắp thi xong, sắp nghỉ hè, Nghê Vụ nghĩ nên dẫn con gái đi thăm bà ngoại trước, dù sao chuyện mình kết hôn bà ngoại vẫn chưa biết, sau đó mới dẫn con gái về thành phố Tùng.


Cô gửi tin nhắn cho Bùi Hoài Duật, nói lát nữa sẽ mang bữa sáng đến cho anh. Nhưng đối phương vẫn không trả lời, Nghê Vụ đang nghĩ có phải vì tối qua mình không đến nhà anh, nên anh không vui không.


Tám giờ mười phút, lúc tài xế xe buýt trường học gọi điện đến, Tuế Tuế đeo cặp sách đi ra ngoài. Nghê Vụ cùng con gái xuống lầu, trong khoảng thời gian thang máy đi xuống, Tuế Tuế nói: “Nemo nói chú Bùi đau dạ dày.”


Nghê Vụ nhíu mày, dạ dày anh không thoải mái sao?


Quả nhiên không thể quá mệt mỏi, thêm vào mấy ngày nay ăn rất ít, anh ở nhà họ Bùi cũng không ăn được mấy miếng rau, chỉ uống một chút canh.


Nhưng Nghê Vụ lập tức phản ứng lại: “Nemo biết nói tiếng người rồi à?”

Bình Luận (0)
Comment