Nghê Vụ đưa con gái lên xe buýt trường học xong về nhà.
Hôm nay cô phải đến ÉTOILE, tối qua trước khi ngủ đã gọi WeChat với Mẫn Kiều bốn mươi phút, mẫu quần áo thu đông đã ra rồi, cần chốt bản cuối cùng.
Nhưng cô nhớ tới lời Tuế Tuế nói, sáng nay Bùi Hoài Duật bị đau dạ dày.
Bữa sáng vẫn luôn được đặt trong nồi hấp điện, vẫn còn ấm nóng.
Nghê Vụ bưng bữa sáng, gõ cửa nhà Bùi Hoài Duật. Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân “lộp cộp” của chú chó, Nghê Vụ nhập mật khẩu mở cửa.
Cô xoa đầu Nemo đang ở cửa đón mình.
“Nghe con nói, ba con đau dạ dày.”
Nemo phối hợp sủa một tiếng, mũi liên tục ngửi bát trứng hấp trong tay cô, mềm mịn, bên trên rưới ít dầu mè và nước tương ít muối. Nó nhìn chằm chằm, sẵn sàng nhảy lên bất cứ lúc nào.
Đi ngang qua phòng khách, Nghê Vụ thấy hộp thuốc đặt trên bàn đang mở, trong vỉ thuốc giảm đau rõ ràng đã bị bấm mất hai viên, giấy bạc rách toang.
Trong phòng khách, không thấy bóng anh.
Nghê Vụ đẩy cửa phòng ngủ, người bên trong đang chuẩn bị đi ra, cô đâm sầm vào anh.
Tay anh thuận thế ôm lấy eo cô, giữ cô đứng vững. Nhìn lướt qua bữa sáng, nói: “Anh không đói, làm khó em còn nhớ đến anh.”
“Nghe Nemo nói, anh đau dạ dày.”
Dù sao cũng là trốn bệnh viện từ ba hôm trước, Nghê Vụ muốn anh hôm nay đi bệnh viện tái khám.
“Ừm…”
Anh lười biếng kéo dài giọng nói, rồi đi ra ngồi trên ghế sofa, một tay ấn vào dạ dày, thu dọn hộp thuốc trên bàn.
Nghê Vụ đặt bữa sáng trên bàn.
“Anh ăn lúc còn nóng đi. Sáng nay bảo Tống Sâm cùng anh đến bệnh viện xem sao, em phải đến công ty.”
Bùi Hoài Duật không nói lời nào, quay lưng nằm xuống sofa.
Nghê Vụ đột nhiên muốn cười, sao anh lại ấu trĩ như vậy. Cô ngồi ở mép ghế sofa, kéo cánh tay anh.
“Vậy sáng mai chúng ta cùng nhau ăn sáng.”
Tối qua về nhà đã sáu giờ bốn mươi rồi, cô cần nghĩ ra một lý do để Tuế Tuế chấp nhận việc ăn sáng lâu dài cùng người “chú Bùi” này.
Bùi Hoài Duật nhắm mắt, cảm nhận tay cô khẽ kéo nhẹ cánh tay mình. Anh rút tay về.
Nghê Vụ: “… Tối nay anh muốn ăn gì, ra ngoài ăn hay ăn ở nhà.”
“Tuế Tuế sắp nghỉ hè rồi, đến lúc đó chúng ta về thăm bà ngoại em trước, rồi sau đó về thành phố Tùng.”
“Em sắp xếp là được.”
Bùi Hoài Duật lần này thì trả lời, chỉ là giọng ấm ức, nghe lời nhưng lại không hoàn toàn nghe lời, ngược lại mang theo một chút hờn dỗi.
Khi Nghê Vụ còn chưa hiểu sao anh lại giận, anh đã quay người lại, nắm lấy tay cô, liếc sang bát trứng hấp trên bàn: “Không ăn nhanh, sẽ nguội mất.”
“Ừm.”
Nghê Vụ bưng lên, muốn đưa cho anh. Bùi Hoài Duật không nhận, tựa vào ghế sofa, mắt nheo lại: “Đói đến đau cả tay.”
“Nemo biết nói tiếng người rồi, để Nemo đến đút anh ăn đi.”
Nghê Vụ vừa nói vừa muốn đứng dậy, bị Bùi Hoài Duật kéo vào lòng, rồi lấy điện thoại ra, mở một phần mềm, đưa cho Nghê Vụ,
“Đây là hệ thống thú cưng AI mà công ty anh vừa phát triển, đang giai đoạn thử nghiệm nội bộ. Tên tạm thời là ‘Hừ Hừ CloudPet’, chỉ cần đeo vòng cổ đặc biệt, thú cưng có thể ‘nói chuyện’ với chủ. Dĩ nhiên chỉ là trò giải trí thôi, chủ nhân cũng có thể điều khiển từ hệ thống cloud.”
Nghê Vụ mở phần mềm, nhìn ảnh đại diện Nemo, nhấp vào, đối phương còn thêm tài khoản của Tuế Tuế.
“Gâu Gâu~”
Bên dưới dịch: “Chị ơi, ba em hình như đau dạ dày.”
Trong phần mềm, còn có một nhóm gia đình, Nghê Vụ phát hiện, ngoài mình ra, hai người và hai chó còn lại đều ở trong đó.
Bên trên còn có thể giám sát chỉ số máu, tâm trạng của thú cưng.
Mà lúc này, phần mềm hiển thị, Khoai Tây rất buồn.
Nghê Vụ đứng dậy: “Em phải về nhà xem chó.”
Sao đột nhiên lại buồn rồi.
Khoai Tây buồn, Nemo biết nói tiếng người, anh đau dạ dày.
Nghê Vụ bật cười.
Bùi Hoài Duật ôm cô, cằm cạ vào cổ cô, hhơi thở nóng rực như cánh lông chim phất qua tai cô.
“Tìm cho Khoai Tây một cô bạn gái nhỏ, chắc là sẽ không buồn nữa.”
“Anh buông em ra.”
Nghê Vụ nhìn trên phần mềm, trên ảnh đại diện Khoai Tây có một đám mây đen, tâm trạng đang trầm lắng.“
Anh tưởng ai cũng như anh, trong đầu toàn là chuyện đó, anh ở Sodam Yat ba năm, cũng đã một mình vượt qua rồi mà?”
Chính vì ba năm này, Bùi Hoài Duật rõ ràng biết, nếu anh nhịn nữa sẽ phát điên. Bây giờ bảo anh rời xa Nghê Vụ ba ngày, anh đều không thể chấp nhận.
Một ngàn một trăm ngày đêm, anh nhớ cô phát cuồng, hận không thể mọc ra đôi cánh, bay đến bên cạnh cô.
Dù có ngã xuống và hóa thành tro bụi bọt biển trong chiến hỏa, anh cũng phải quay về. Biến thành một cái cây trong sân nhà cô, biến thành những quả hồng vàng cam nặng trĩu trên cành, gió thổi đong đưa, rơi xuống bên cạnh cô.
Nghê Vụ không biết anh đang nghĩ gì trong lòng, chỉ cảm nhận ánh mắt của anh, đặc biệt say mê, dịu dàng sâu lắng như ánh ban mai ngoài cửa sổ. Bùi Hoài Duật ôm lấy cô, trân trọng vô cùng.
“Ba năm đó, anh đã gặp một số người bạn rất thú vị, hôm nào có dịp, dẫn em đi gặp họ.”
“Ừm.” Nghê Vụ gật đầu.
Cô nhớ đến bài đăng Bùi Hoài Duật đã gửi, viện trưởng da đen tốt bụng, nữ bác sĩ Tô Sương quả cảm, người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, cô bé Wana đáng yêu.
Bùi Hoài Duật nhìn bờ môi mềm mại của cô, cúi xuống hôn lên.
Nghê Vụ hơi mím môi, nhưng rất nhanh đã bị anh tách ra. Hôn một lúc, Nemo đột nhiên đứng dậy “Gâu!” một cái về phía cửa, làm gián đoạn hai người.
Môi Nghê Vụ ươn ướt phớt hồng, son môi đã bị trôi hết, nhìn thời gian: “Em phải đi làm rồi, anh nhớ ăn cơm, buổi sáng bảo Tống Sâm cùng anh đến bệnh viện tái khám một chút.”
Cô muốn đi, nhưng bị giữ lại.
Nghê Vụ bất lực mấy giây, thỏa hiệp gật đầu.
“Tối nay đi…”
Anh đứng dậy, động tác tao nhã, ngón tay nhẹ lướt qua môi cô, lau sạch dấu vết: “Được.”
Đầu ngón tay anhhơi thô ráp, cọ xát môi cô, ánh mắt anh như nói: Để xem tối nay em trốn kiểu gì.
Sáng 9 giờ rưỡi, Tống Sâm gõ cửa, đúng giờ nhắc nhở Bùi Hoài Duật đi bệnh viện.
“Là cô Nghê gọi điện thoại bảo tôi nhất định phải đưa ngài đi bệnh viện tái khám.”
“Cô Nghê nào?” Anh lạnh lùng liếc Tống Sâm một cái.
“Bà Bùi, vợ ngài vừa gọi điện cho tôi, bảo tôi sáng nay nhất định phải đưa ngài đi bệnh viện tái khám.”
Tống Sâm cúi đầu, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng.
Sáng 11 giờ, Tống Sâm và Bùi Hoài Duật từ bệnh viện đi ra. Con Maybach màu đen chầm chậm lăn bánh. Buổi chiều anh phải đến đảo Hồ Tâm, Duyệt Đình sắp hoàn thành.
Trên đường, Bùi Hoài Duật nhìn qua cửa sổ xe thấy một cặp đôi trẻ tuổi đang đi xe máy, người phụ nữ ngồi ở ghế sau, trong lòng ôm một bó hoa hồng lớn.
“Giúp tôi đặt một bó hoa, mỗi ngày đúng giờ đúng địa điểm, gửi đến studio ÉTOILE.”
Bùi Hoài Duật vừa nói, ngón tay vừa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út, cúi đầu nhìn một cái, khẽ mỉm cười, đây là nhẫn đôi của anh và Nghê Vụ.