Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 184

Cô nghe máy.


Cách đó không xa, Tề Lộ bị hai bảo vệ áp giải đi. Ánh mắt cô ta dõi theo ánh sáng lóe lên nơi ngón tay Nghê Vụ, viên kim cương lấp lánh rực rỡ đến chói mắt, như đâm thẳng vào lòng cô ta.


Dựa vào kinh nghiệm trong ngành của cô ta, cô ta còn chủ động mang điểm yếu của Lận Thi Tuyên đến, rụt rè cầu xin Nghê Vụ cho mình một cơ hội.


Cô ta không còn gì cả, tại sao Nghê Vụ còn muốn cắt đứt cơ hội cuối cùng của mình.


Tối nay Bùi Hoài Duật lái xe đưa Nghê Vụ và Tuế Tuế dùng bữa tại nhà hàng bên ngoài. Sân vườn phong cách phục cổ Trung Hoa, trong vườn có hồ sen, cánh hoa màu hồng nhạt, trắng tinh đủ màu. Nhiều loại khác nhau, thanh nhã thơm nồng.


Nghê Vụ cầm điện thoại chụp ảnh, lá xanh sen hồng, đẹp như tranh vẽ.


Bùi Hoài Duật cũng cầm điện thoại di động lên, nhưng anh chụp cô.


Dáng người thướt tha, như hoa sen mới nở, rất xinh đẹp.


Ba người đi đến phòng riêng trên lầu hai, gọi ba món mặn một món canh, canh là canh gà nấm, vị ngon thơm nồng.


Lúc ăn cơm, từ lầu hai, có thể nhìn thấy hồ sen bên ngoài.


Lá xanh như ngọc bích, nhẹ nhàng lay động theo gió.


Bùi Hoài Duật cởi áo vest, bên trong mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo xắn lên, lộ ra cẳng tay săn chắc. Hôm nay anh mặc rất trang trọng, tóc được chải chuốt gọn gàng, so với lúc bình thường càng thêm khó gần.


Thế nhưng, ánh sáng vàng ấm trong phòng khiến khuôn mặt ấy càng thêm cao quý tuấn tú, đồng thời tăng thêm vài phần gần gũi.


Bùi Hoài Duật múc cho Tuế Tuế một chén canh, nghe cô bé kể những chuyện ở trường.


Nghê Vụ cũng chống cằm, yên lặng lắng nghe. Cô không kể cho anh nghe sự việc chiều nay, chỉ là một chuyện vặt vãnh.


Đang ăn, Tuế Tuế đi vệ sinh. Căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại cô và Bùi Hoài Duật hai người.


Nghê Vụ nói: “Cho em xem kết quả tái khám hôm nay đi.”


“Về rồi nói.”


Nghe anh nói vậy, Nghê Vụ nhíu mày, sợ kết quả kiểm tra có gì không tốt.


“Không có gì, bình thường, kê một chút thuốc, nhưng bác sĩ nói.” Giọng anh hơi dừng lại, thấy Nghê Vụ lo lắng, liền chuyển hướng: “Tốt nhất không nên uống thuốc giảm đau nữa, sợ nhờn thuốc, nếu đau, có thể dùng cách khác phân tán sự chú ý.”


“Phân tán như thế nào.”


“Hôn, hoặc ân ái?”


Nghê Vụ hỏi rất nghiêm túc, mà đối phương, cũng trả lời rất nghiêm chỉnh.


“Anh…” 


Nghê Vụ suýt nữa bị sặc ngụm canh.


Cô chống tay đứng dậy. 


“Em đi vệ sinh đây.”


Hai má nóng bừng.


Bùi Hoài Duật động tác nhã nhặn cầm khăn ăn lên, lau khóe môi, mang theo ý cười, phối hợp với khuôn mặt đẹp trai này của anh, có tác động thị giác và thính giác rất lớn. Anh chậm rãi nói, “Chúng ta nên tuân theo lời dặn của bác sĩ, đừng có sợ bệnh giấu thầy.”


“Cái lời dặn của bác sĩ đó, sẽ không phải do vị lang băm họ Bùi nào đó kê đấy chứ?” 


Nghê Vụ chưa đi xa, quay đầu lại nhìn anh.


Lúc này Tuế Tuế đẩy cửa đi vào.


“Mẹ ơi, sao mặt mẹ đỏ vậy?”


Bùi Hoài Duật nhìn về phía Nghê Vụ, không phát ra tiếng chỉ dùng khẩu hình truyền đạt: “Tối nay, giúp anh giảm đau nhé.”


Nghê Vụ lập tức không còn h*m m**n đi vệ sinh, thấy con gái đã về, liền quay lại bàn, ngồi xuống đối diện anh, dùng chân đá anh một cái.


Đừng nói linh tinh trước mặt Tuế Tuế.


Ăn cơm xong đi ra ngoài, bên ngoài vừa vặn đổ mưa, rồi nhanh chóng nặng hạt.


Nghê Vụ đã sống ở thành phố Tân ba năm, thời tiết thành phố Tân là như vậy.


Đặc biệt là mùa hè, buổi tối.


Dự báo thời tiết chỉ để trang trí. Hoàn toàn không thể dự đoán tình hình mưa gió vào buổi tối, cơn mưa này nói đến là đến, lập tức che khuất tầm nhìn. Người phục vụ mang một chiếc ô tới, Nghê Vụ mở ra.


Nhà hàng Trung Hoa này có bãi đỗ xe ngoài trời, mỗi ngày chỉ tiếp đón khoảng mười bàn khách. Chỗ đậu xe ở cửa có giới hạn, nhưng vị trí của quán lại trũng một chút, nước chảy xuống tụ lại.


Lúc Bùi Hoài Duật cúi người ôm Tuế Tuế lên, chân trái của anh, cứng đờ, theo từng bước chân mà đau nhói.


Kể từ khi bị thương nửa năm trước, anh bắt đầu ghét những ngày mưa âm u.


Trên mặt anh không có gì thay đổi, cánh tay đè váy con gái, nghiêng người nhìn đôi giày cao gót dưới chân Nghê Vụ. 


“Đi được không?”


“Vâng, không sao đâu.” Chỉ có mấy bước chân thôi.


Ngày mưa, giày chắc chắn sẽ bị ướt.


Thực ra Nghê Vụ đã phát hiện.


Cô vừa cười với con gái, vừa cụp mắt xuống, ánh mắt chú ý đến cái chân trái của anh, khập khiễng rất rõ ràng. Mặc dù, anh cố gắng hết sức nhẫn nhịn.


Về lời đồn tổng giám đốc mới của Bùi thị nằm trong ICU, Nghê Vụ đương nhiên đã nghe qua.


Cô đã nhìn thấy vết sẹo phẫu thuật trên ngực anh. Nhưng chân anh, có lẽ mấy ngày nay ở thành phố Tùng nhiệt độ thích hợp, ánh nắng tươi sáng, cô không nhận thấy việc đi lại của anh có bất kỳ vấn đề gì.


Nhưng vừa nãy, cách màn mưa bụi mờ ảo, cô cúi đầu nhìn lướt qua, lại rõ ràng thấy, người đàn ông thân hình vẫn cao ráo này, lúc đi, chân trái hơi khập khiễng.


Nghê Vụ nhanh chân ngồi vào ghế lái: “Để em lái.”


“Được.” 


Bùi Hoài Duật gật đầu, để Tuế Tuế ngồi ở phía sau, lúc anh lên xe, Nghê Vụ thoáng nhìn, thấy anh ngồi xuống trước, rồi đưa tay đỡ đầu gối trái.


Nghê Vụ nắm chặt vô lăng, thu hồi tầm mắt.


Thành phố Tân buổi tối, đi qua khu thương mại, dù đêm mưa vẫn náo nhiệt. Chủ yếu là nam nữ trẻ tuổi, trên màn hình LED khổng lồ ở quảng trường đang phát quảng cáo của một ngôi sao nào đó đại diện. Nghê Vụ liếc nhìn một cái lúc chờ đèn xanh, chợt thấy bên trên lại phát quảng cáo của Bùi Sơ Yên và Lận Thi Tuyên.


Quảng bá cho một thương hiệu cà phê nào đó.


Mấy năm nay, hai người này vẫn luôn đi bài truyền thông: tình chị em, bạn thân hào môn. Lại thêm sự thúc đẩy của mạng xã hội, đặc biệt là trên một số nền tảng video, công chúng luôn mang một cảm giác tôn sùng đối với người giàu có. Team Lận Thi Tuyên đóng gói cô ta thành nhà thiết kế ngôi sao, bây giờ đang quảng bá hình tượng gần gũi với mọi người trên một nền tảng nào đó. Thiết kế quần áo cho người bình thường, chọn ngẫu nhiên một khán giả may mắn trong khu vực bình luận.


Chiêu trò marketing càng lúc càng nóng.


Bỗng, cơn mưa ào ào nặng hạt. Nước chảy uốn lượn trên kính xe, đèn LED trên quảng trường cũng từ từ tắt màn hình.


Nghê Vụ khởi động xe, trong xe rất yên tĩnh, từ đây lái chậm về nhà, trong đêm mưa, cần gần nửa tiếng.


Giữa chừng, điện thoại của Bùi Hoài Duật reo. Có lẽ vì trong xe quá yên tĩnh, có lẽ vì Bùi Hoài Duật ở ngay bên cạnh Nghê Vụ.


Nghê Vụ nghe rõ ràng, đầu dây bên kia, truyền đến giọng Vu Tú Huệ, đối phương đang nói với Bùi Hoài Duật, ngày 17 Bùi Sơ Yên đính hôn, hỏi anh khi nào đến.


“Ừm, con về trước một ngày, con đang ở trên xe. Nghê Vụ đang lái xe.” 


Vừa nói, Bùi Hoài Duật đưa điện thoại đến bên tai Nghê Vụ, “Điện thoại của mẹ.”

 

Bình Luận (0)
Comment