Buổi họp phụ huynh kéo dài hai tiếng, học sinh đều đứng ở hành lang, có vẻ như còn phải nhận kết quả thi cuối kỳ ngay tại chỗ.
Đám trẻ này đứa nào đứa nấy cứ như củ cải muối, trừ con gái anh. Nghê An thừa hưởng bộ gen hoàn hảo của cả hai người. Không kiêu ngạo không nóng nảy, điềm tĩnh lại thông minh, con bé dựa vào một bên tường, vẫn là kiểu tóc búi tròn buổi sáng Nghê Vụ buộc cho, để lộ vầng trán sáng ngời, ánh mắt trong trẻo, xinh đẹp.
Bùi Hoài Duật rời công ty trong giờ làm, vẫn trong phong thái tinh anh thương trường: áo sơ mi trắng, vest xám sậm vắt tay. Anh vừa bước về phía con gái thì cô giáo chủ nhiệm gọi lại.
“Ba của Nghê An phải không? Mau vào ký tên điểm danh.”
Cô Từ, giáo viên chủ nhiệm, đây là lần đầu tiên gặp ba của Nghê An. Trước đây các buổi họp đều do mẹ tham dự. Mà Nghê An năm nào cũng đứng đầu khối, nên cô giáo cũng đặc biệt để ý đến hoàn cảnh gia đình em.
“Lần này Nghê An lại đứng thứ nhất.” Giáo viên chủ nhiệm cười nói.
Bùi Hoài Duật liếc nhìn con gái đang đứng ở cửa, gật đầu với con bé rồi bước vào phòng học.
Bên ngoài, mấy bạn học xúm lại.
“Nghê An, đó là ba cậu à? Trông ngầu quá đi.”
“Nguỵ Tử Minh còn nói cậu không có ba, quả nhiên là cậu ta nói dối, ghen tị vì lần nào cậu cũng đạt hạng nhất.”
“Ba cậu nhìn đẹp trai quá. Chú ấy là ngôi sao à?”
Người nói là Mạnh Đồng Đồng, bạn cùng bàn của Nghê An.
Nghê An nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Bùi Hoài Duật ngồi ở chỗ ngồi của mình, trong số các phụ huynh này, ba của bé quả thực nổi bật hơn hẳn.
Cô bé nhẹ nhàng gật đầu.
“Oa, tớ đoán đúng rồi, ba cậu là ngôi sao.”
Nghê An thu hồi ánh mắt, hơi cạn lời nhìn Mạnh Đồng Đồng một cái, thở dài một cái.
Bùi Hoài Duật đối mặt với bàn đàm phán hàng tỷ, cũng không có cảm giác căng thẳng. Nhưng đứng trên bục giảng bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, chờ anh chia sẻ kinh nghiệm giáo dục, toàn thân anh có một cảm giác lúng túng không biết phải làm sao.
Anh cũng cố gắng hết sức để trông mình không quá lạnh lùng xa cách, thậm chí còn cố gắng nặn ra một nụ cười. Giọng nói trầm ấm ôn hòa, anh đang lục lọi trong đầu những thông tin có thể sử dụng được.
Song, cảm giác tội lỗi trong lòng lại phóng đại gấp bội, suốt tuổi thơ con gái, anh chưa từng ở bên, chưa từng dạy dỗ, chưa từng đồng hành.
Ánh mắt rơi xuống ngoài cửa sổ, cô bé như một cây non nhỏ bé, lặng lẽ nhưng phát triển mạnh mẽ.
Lúc xuống bục, anh thậm chí còn lau mồ hôi trên trán.
Năm giờ rưỡi chiều, buổi họp phụ huynh kết thúc, có vài phụ huynh tụ lại, muốn thêm WeChat của Bùi Hoài Duật, bao gồm cả giáo viên. Bùi Hoài Duật lấy điện thoại ra, lần lượt quét mã, ghi chú lại.
Đặc biệt là vài giáo viên của Nghê An.
Anh bước ra khỏi lớp học, tay xách cặp sách của Nghê An, trong đó có bài kiểm tra và một phong thư.
Lá thư do cô bé viết, gửi cho phụ huynh.
Bùi Hoài Duật không định phá hỏng búi tóc xinh đẹp mà Nghê Vụ đã cột cho con, chỉ xoa xoa đỉnh đầu con bé, giọng nói dịu dàng: “Ước mơ của con là trở thành bác sĩ à?”
Đây là điều anh vừa biết được từ giáo viên chủ nhiệm.
“Vì sao lại muốn làm bác sĩ?” Anh hỏi.
Nghê An ngước mắt nhìn anh, không trả lời, ngược lại hỏi: “Chú Bùi, thành phố Sodam Yat có đẹp không?”
“Trước đây rất đẹp.” Bây giờ đã bị chiến tranh bao phủ.
“Muốn giống như chú Bùi... có thể cứu rất nhiều người.”
Bé nhẹ nhàng trả lời, cúi đầu đá những viên sỏi bên chân.
Tim Bùi Hoài Duật thắt lại, anh nhìn con gái mình xoa xoa đầu con.
“Tuế Tuế!”
Ở cổng trường, Nghê Vụ đứng đó, giơ tay vẫy.
“Mẹ.”
Tuế Tuế chạy đi trước, Bùi Hoài Duật xách chiếc cặp màu hồng đi theo sau. Hôm nay thời tiết rất đẹp, sau mấy ngày mưa, mặt trời nấp sau mây, ánh sáng mỏng manh dịu mắt, chỉ còn chút oi nồng đặc trưng mùa hạ.
Nghê Vụ mặc một chiếc váy liền không tay kẻ sọc trắng xanh nhạt, tóc được tết lệch bên. Làn da trắng mịn nổi bật dưới ánh chiều, nụ cười sáng, môi hồng răng trắng.
“Buổi họp thế nào?” Nghê Vụ hỏi Bùi Hoài Duật.
“Thứ nhất.”
Bùi Hoài Duật tay phải xách cặp sách, tay kia nắm tay Nghê Vụ, siết chặt. Anh ghé sát tai cô nói nhỏ: “Thành quả giáo dục của em rất rõ ràng.”
“Thật ra em cũng không dạy gì nhiều…”
Đặc biệt là hai năm trước, ÉTOILE vừa mới khởi nghiệp, cô hơi chột dạ nói: “Thật ra vẫn là do gen của chúng ta tốt.”
Ba người ra khỏi trường học.
Tuế Tuế ở giữa, hai người nắm tay con gái.
“Nghê An!”
Đột nhiên có một cậu bé chạy tới, nói với bé: “Kỳ thi đầu năm học, tớ nhất định sẽ vượt qua cậu.”
Bộ dạng nghiêm túc của đối phương, hệt như đang tuyên chiến.
Nghê An gật đầu, rất điềm tĩnh: “Vậy cậu cố gắng lên.”
Cô bé điềm tĩnh đến mức giống như đang khiêu khích.
Đối phương bị k*ch th*ch nắm chặt tay: “Tớ chắc chắn sẽ làm được!”
Nghê Vụ nói: “Đây là hạng nhì khối.”
Lại có một bạn nam khác chạy đến: “Nghê An, nghỉ hè cậu có rảnh không? Chúng ta có thể cùng đi trại hè. Ba tớ là trưởng đoàn đấy, có thể giảm giá cho cậu.”
Cậu bé lại nhìn về phía Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật: “Cháu chào cô chú.”
Nghê An còn chưa trả lời, Bùi Hoài Duật đã lên tiếng trước: “Không đi.”
Cậu bé thất vọng bỏ đi.
Ba người đi chậm rãi trên con đường ngoài cổng trường.
Bùi Hoài Duật nói: “Giảm giá 50%, nghe là biết không có ý tốt.”
Nghê Vụ không nhịn được cười: “Giảm nhiều như vậy mà anh còn nói người ta.”
Bùi Hoài Duật nhìn con gái: “Tuế Tuế muốn đi trại hè không?”
Cô bé lắc đầu: “Không muốn đi, con muốn về huyện thành thăm bà cố ngoại.”
Nghê Vụ nắm chặt tay con gái, nhìn về phía Bùi Hoài Duật: “Em cũng muốn về, có phải anh sắp về thành phố Tùng tham gia lễ đính hôn của Bùi Sơ Yên không?”
Nghê Vụ muốn Bùi Hoài Duật cùng mình đi gặp bà ngoại. Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi.
“Vẫn còn thời gian, anh về thành phố Tùng vào hôm đó cũng được.”
Anh không có nhiều tình cảm với Bùi Sơ Yên, hôn sự của Bùi Sơ Yên tất nhiên do trưởng bối hai bên thương lượng.
Cái anh muốn là nhận được sự công nhận của bà ngoại Nghê Vụ.
Tài xế theo lệnh Bùi Hoài Duật chạy xe về trước.
Bên đường, năm giờ rưỡi chiều, lúc hoàng hôn, mây tầng tầng lớp lớp như vảy cá, nhuộm ánh hoàng hôn còn sót lại, rắc xuống ánh cam dịu dàng.
Người đàn ông thân hình cao ráo đi ngoài cùng, một bên vai đeo chiếc cặp sách màu hồng, tay kia nắm tay con gái.
Anh nhìn Nghê Vụ, hai người nhìn nhau.
Dưới tán cây, nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những mảng sáng loang lổ.
Đây là thứ mà trong lòng anh mong ước, điều tốt đẹp mà anh vẫn muốn trong giấc mơ, anh nắm chặt tay con gái, nhìn về phía người mình yêu.
Khoảnh khắc này, thời gian lặng lẽ trôi qua, vừa vặn đúng lúc.