Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 187

Nghê Vụ gọi điện thoại trước cho bà ngoại.


Sau khi kết thúc công việc, Bùi Hoài Duật lái xe, ba người, cộng thêm ba con chó, hành trình kéo dài hai tiếng.


Hừ Hừ chưa đầy hai tháng tuổi, được Tuế Tuế ôm trong lòng, quả thực rất hợp với cái tên này, lần đầu tiên đi xa, cứ liên tục r*n r* không ngừng.


Nemo nằm bò trên ghế sau, dáng vẻ nhàn nhã. Nhưng Bùi Hoài Duật nhắc nhở là Nemo bị say xe, đi trên một tiếng sẽ ủ rũ uể oải.


Anh mở hé cửa sổ xe, để gió thổi vào, Nemo lập tức bò dậy nhìn ra ngoài.


Đến nửa chặng đường, điện thoại của Nghê Vụ reo lên, là Mẫn Kiều gọi đến. Cô cứ tưởng là chuyện công việc, vừa bắt máy thì giọng Mẫn Kiều đã vang lên:


“Tôi chuẩn bị ít đồ bổ cho ba mẹ tôi, cũng chuẩn bị một hộp cho bà ngoại chúng ta nữa, đều ở trong cốp xe cô đấy.”


“Ừ, lát nữa đi qua tiệm ăn sáng của chú dì trước, chúng tôi bỏ đồ xuống.”


“Em rể đang lái xe à?” Mẫn Kiều trêu.


Cứ nói một câu là lại "em rể". Nghê Vụ mở loa ngoài, cô cười chọc nhẹ vào Bùi Hoài Duật, ra hiệu bằng mắt.


“Có việc?”


Bùi Hoài Duật thốt ra hai chữ với cái giọng nhàn nhạt, khiến Mẫn Kiều cảm thấy sau gáy lạnh toát. Lập tức chùn bước, sau khi nói thêm với Nghê Vụ vài câu, liền cúp điện thoại.


“Dạo này Phong Nam có về thành phố Tùng không?” 


Nghê Vụ vẫn không nhịn được hỏi một câu.


Thời gian này, cô cảm thấy Mẫn Kiều dường như có tâm sự nặng nề.


Bùi Hoài Duật khẽ nhíu mày.


“Quan Tư Đàm cắt cổ tay, mẹ cô ta và mẹ Phong Nam là bạn thân, bây giờ vì chuyện này, hai nhà đang bất hòa. Mẹ Phong nhập viện vì đau tim, Phong Nam bây giờ chắc đang ở nhà họ Phong.”


Quan Tư Đàm chính là vị hôn thê của Phong Nam, tiểu thư của công ty hóa mỹ phẩm Phú Hoa, còn là thanh mai trúc mã với cậu ta.


“Vậy là anh ta cứ thế quay về, bỏ Mẫn Kiều ở đây sao?” 


Nghê Vụ biết, dù hoàn toàn đứng về phía Mẫn Kiều, nhưng cô cũng giữ lý trí: “Quan Tư Đàm cắt cổ tay là anh ta phải quay về, một lần, hai lần, lần nào cũng như vậy à?”


Bùi Hoài Duật mím môi, không lên tiếng, anh hiểu cái khó của Phong Nam. Nhà họ Phong khác nhà họ Bùi, hai vị lớn tuổi nhà họ Phong lại càng... coi trọng môn đăng hộ đối hơn.


“Nếu là anh thì sao, nếu cũng có người phụ nữ dùng tự sát để uy h**p anh, bắt anh không được ở bên em, anh sẽ chọn thế nào?” 


Nghê Vụ hỏi: “Trước đây anh cũng từng có vị hôn thê mà?”


“Anh từng có vị hôn thê hồi nào?” 


Chính Bùi Hoài Duật còn không biết, hóa ra mình từng có vị hôn thê à? 


“Nếu có người phụ nữ cứ tùy tiện cắt cổ tay là có thể uy h**p được anh, thì bây giờ, anh chẳng phải đã có tam cung lục viện rồi à?”


Nghê Vụ không nói gì. Bùi Hoài Duật khẽ nhíu mày, im lặng vài giây, rất nghiêm túc nói. 


“Anh và Lận Thi Tuyên không hề có chút quan hệ nào, nhà họ Bùi và nhà họ Lận chỉ là quan hệ hợp tác, anh không thích cô ta.”


Điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Phong Nam chính là, Phong Nam không thể vì một người phụ nữ mà dứt bỏ quyền thế, còn Bùi Hoài Duật thì có thể.


Anh thích ai, không cần gia đình đồng ý, chấp thuận.


Bùi Hoài Duật một tay giữ vô lăng, tay kia nắm lấy tay Nghê Vụ.


“Chỉ cần em muốn, chúng ta bỏ trốn cũng được.”


“Ai thèm bỏ trốn với anh.” 


Nghê Vụ cười, nhìn lướt qua gương chiếu hậu, thấy con gái đang ôm Hừ Hừ chơi máy tính bảng ở ghế sau, cô muốn rút tay ra, lại sợ con phát hiện.


“Đến lúc đó anh không quyền không thế, cơ thể không khỏe lại không thể ra ngoài làm việc, tổng giám đốc Nghê phải nuôi anh đấy.” 


Bùi Hoài Duật nói, mang chút cảm giác vô liêm sỉ.


“Em không thèm nuôi anh.” 


Nghê Vụ cuối cùng cũng rút tay ra. 


“Anh tập trung lái xe đi.”


Nghê Vụ lại ngẩng đầu nhìn lướt qua gương chiếu hậu, có chút cảm giác chột dạ. Nhưng thấy con gái biểu cảm bình tĩnh, chăm chú nhìn máy tính bảng, như thể không quan tâm đến những chuyện xung quanh.


Vậy chắc con bé cũng không phát hiện ra những hành động nhỏ của cô và Bùi Hoài Duật.


Hai tiếng đồng hồ sau, xe vào địa phận huyện Thải Vân.


Trước tiên, họ ghé qua quán ăn sáng của ba mẹ Mẫn Kiều, mùa hè buổi trưa quán đổi sang bán món mì lạnh.


Mẹ Mẫn Kiều nắm lấy tay Nghê Vụ: “Kia là ai thế, bạn trai à?”


“Vâng…” Nghê Vụ gật đầu: “Chồng con.”


Chữ "chồng" này dường như hơi ngượng, cô chưa từng gọi Bùi Hoài Duật như vậy.


“Con kết hôn rồi à, chuyện khi nào thế, sao Kiều Kiều cũng không nói với chú dì.” 


Giọng mẹ Mẫn Kiều rất to, lập tức gọi ba Mẫn Kiều.


Bùi Hoài Duật cũng xuống xe, hôm nay anh ăn mặc đặc biệt giản dị, đứng bên cạnh Nghê Vụ. Hiếm khi trên người không mang vẻ xa cách, mỉm cười, học Nghê Vụ gọi chú dì.


Lúc ra về, ba mẹ Mẫn Kiều còn đóng gói cho cô hai phần mì lạnh.


Hai người rất nhiệt tình, lên xe xong, Nghê Vụ nhìn thấy Bùi Hoài Duật còn lau mồ hôi trên trán. Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của anh khi cười, hoàn toàn khác với bình thường.


Nghê Vụ bật cười: “Sau này anh cười nhiều hơn đi.”


Bùi Hoài Duật khởi động xe, lái đi. Anh ngước mắt, liếc nhìn con gái ở ghế sau, Tuế Tuế đã ngủ, anh hạ thấp giọng nói: “Thưởng cho anh cái gì?”


“Bắt anh cười cũng phải thưởng cho anh à?” 


Nghê Vụ nói: “Vậy anh đừng cười nữa.”


Rồi cô lấy từ trong túi ra hai tờ tiền, đè dưới con mèo thần tài.


Ra hiệu cho anh. Bùi Hoài Duật nhướng mày.


“Trong hộp đêm gọi một tiếp viên nam, hai trăm tệ cũng mua được một nụ cười rồi, còn là sinh viên đại học.”


“Em từng gọi à?”


Sao Nghê Vụ lại nghe thấy giọng anh mang một cảm giác nghiến răng nghiến lợi.


Cô hơi do dự, hình như trong ấn tượng đúng là từng gọi. Công ty liên hoan, Mẫn Kiều say quá còn đưa tay sờ thử cơ bụng của đối phương, may mà Nghê Vụ vội vàng kéo Mẫn Kiều lại.


Bùi Hoài Duật lần này lại cười, nụ cười khiến Nghê Vụ có cảm giác lạnh sống lưng: “Thật sự từng gọi?”


Nghê Vụ chuẩn bị lảng tránh chủ đề này. Ánh mắt Bùi Hoài Duật tối sầm nhìn cô.


Nghê Vụ mở điện thoại, chuẩn bị lướt xem video ngắn, vừa mở ra, thật trùng hợp, video đầu tiên hiện ra lại là một video về cơ bụng, Nghê Vụ ngẩn ra, theo bản năng chỉnh nhỏ âm lượng.


Cô khẽ liếc anh một cái.


Cô tưởng Bùi Hoài Duật không thấy. Không ngờ đối phương lại hỏi một câu: “Thích à?”


Nghê Vụ ho nhẹ một cái: “Cái này ai mà chẳng thích, cũng giống như việc đàn ông các anh thích phụ nữ có thân hình đẹp thôi… thẩm mỹ bình thường mà.”


Bùi Hoài Duật khẽ bĩu môi, không nói gì.


Dù sao bây giờ anh, quả thực không có. Nằm trong ICU một tháng, lại nằm trên giường bệnh dưỡng hai tháng, cũng không thể vận động mạnh để tập thể hình, vóc dáng tự nhiên không đạt đến trạng thái trước đây.


10 giờ sáng khởi hành, đến gần 12 giờ trưa, họ đến khu nhà nơi bà ngoại ở.


Bùi Hoài Duật bế Tuế Tuế xuống.


Tuế Tuế vừa tỉnh, xuống khỏi vòng tay anh, đi theo Nghê Vụ chuẩn bị gõ cửa nhà bà ngoại.


Nghê Vụ thuê cho bà căn nhà tầng trệt có sân.


Một khu vườn nhỏ, bên ngoài là hàng rào sắt màu đen. Từ bên ngoài, có thể nhìn thấy sân trong.


Bùi Hoài Duật nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên một chiếc Porsche màu trắng.


Anh nhìn biển số xe, sắc mặt trầm xuống.

 

Bình Luận (0)
Comment