Nghê Vụ đẩy cửa bước vào, liền thấy một người phụ nữ quý phái, trang điểm tinh xảo, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Đối phương cũng nhìn về phía cô, đứng dậy, nở nụ cười cứng đờ và đầy mỉa mai: “Thanh Miểu đã về à.”
Giọng điệu ấy cố tỏ ra thân mật, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự lạnh lùng vô cảm.
Bà ta nhìn chằm chằm Nghê Vụ, như thể cô là cái gai trong mắt.
Ánh mắt của Tần Uyển Khanh lại rơi xuống cô bé bên cạnh Nghê Vụ, sững sờ: “Con gái cô đã lớn thế này rồi à.”
Bà ngoại từ trong bếp đi ra, trong tay bưng một ấm nước nóng vừa đun xong. Thân hình gầy gò, nhưng trên mặt đầy nụ cười, thậm chí hồng hào, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui.
“Miểu Miểu, mau vào, mẹ con về rồi này.”
Bà đặt ấm nước xuống, rót cho Tần Uyển Khanh một cốc nước, rồi quay sang bước đến trước mặt Nghê Vụ, nắm lấy tay Nghê Vụ: “Nó còn mang nhiều đồ về, còn gọi bà là mẹ nữa.”
Nghê Mỹ Vân vừa nói vừa nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt.
Đến tuổi xế chiều, lại gặp được đứa con gái đã rời đi bao năm, bà vô cùng xúc động.
“Con còn có một cô em gái tên là Bùi Sơ Yên, sắp đính hôn rồi, lần này con về thật đúng lúc, chúng ta cùng đi.”
Bà ngoại rất vui mừng, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui, không hề thấy gương mặt Nghê Vụ đang lạnh xuống.
Nghê Vụ nhìn chằm chằm Tần Uyển Khanh.
Tần Uyển Khanh đứng dậy, tư thế tao nhã, quan sát cô: “Mẹ biết, bao nhiêu năm qua mẹ không về, con vẫn luôn trách mẹ. Lần này mẹ chuẩn bị đón bà ngoại về thành phố Tùng, mẹ tự mình chăm sóc. Về việc điều trị con không cần lo, chi phí để mẹ lo, mẹ sẽ sắp xếp đội ngũ y tế tốt nhất.”
Bà ta bước tới, khoác tay Nghê Mỹ Vân: “Mẹ, vậy chúng ta dọn đồ đi, ngày mai cùng con về thành phố Tùng, lễ đính hôn của Sơ Yên rất long trọng, con bé cũng mong được gặp bà ngoại. Còn có Vân Hiền, vốn dĩ anh ấy muốn cùng con về đón mẹ, nhưng gần đây anh ấy không được khỏe. Với lại ba mẹ chồng con, cũng luôn muốn gặp mẹ một lần.”
“Được.”
Nghê Mỹ Vân gật đầu: “Ngày mai đi luôn à, có gấp quá không?”
Bà lẩm bẩm: “Nếu ba con biết… con về nhà rồi, thì tốt biết bao.”
Nghê Vụ đứng ở cửa ra vào, không nói gì, chỉ nắm chặt tay Tuế Tuế, nhìn Tần Uyển Khanh.
Tần Uyển Khanh muốn đưa bà ngoại đi gặp người nhà họ Bùi?
Muốn tham gia lễ đính hôn của Bùi Sơ Yên?
Nghê Vụ nhớ đến nụ cười từ ái và hiền lành của hai cụ bên nhà họ Bùi, mà bản thân với Tần Uyển Khanh lại là mối quan hệ mẹ con đầy khúc mắc như vậy, chẳng phải sẽ bị phơi bày trước mặt họ sao?
Thật trái với đạo lý.
Cả Bùi Hoài Duật nữa...
Anh có chấp nhận được không...
“Thanh Miểu, con có phải vẫn hận mẹ không. Mẹ cũng có nỗi khổ tâm, lần này về, chính là muốn bù đắp thật tốt cho con và bà ngoại.” Tần Uyển Khanh nắm lấy tay Nghê Vụ, miệng nói tình mẫu tử, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng châm biếm.
Nghê Vụ rút tay ra, nắm thành quyền, giọng khàn khàn: “Đây là nhà của tôi, không chào đón bà.”
Nghê Mỹ Vân nắm lấy tay Nghê Vụ: “Miểu Miểu, mẹ con cũng có nỗi khổ tâm mà, hồi bé con chẳng mong mẹ về nhất sao?”
“Bà ngoại, bà ta không thật lòng muốn về đâu, bà ta…” Nghê Vụ cắn môi, hít sâu một hơi, cơ thể khẽ run rẩy.
“Mẹ, Thanh Miểu nhất thời không thể chấp nhận con, con hiểu, sau này con sẽ từ từ bù đắp cho hai người.”
Tần Uyển Khanh nắm rõ tâm lý Nghê Mỹ Vân khao khát đoàn tụ, cũng nắm được điểm yếu lớn nhất của Nghê Vụ, sự quan tâm dành cho bà ngoại.
Bà ta nói với vẻ cực kỳ tủi thân: “Con không trách Thanh Miểu đâu, mẹ, mẹ vào phòng thu dọn hành lý đi, sáng mai chúng ta về thành phố Tùng.”
Nghê Mỹ Vân liếc nhìn Nghê Vụ, rồi lại nhìn Tần Uyển Khanh, nhận ra sắc mặt Nghê Vụ không đúng, lo lắng nhìn cô. Đột nhiên ánh mắt bà cũng dừng lại trên người đàn ông đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt Bùi Hoài Duật lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Uyển Khanh, nhưng giọng nói lại trở nên ôn hòa: “Bà ngoại.”
Rồi anh bước tới, nhẹ nhàng đặt bàn tay to lớn và ấm áp lên vai Nghê Vụ, nhận thấy cô hơi run rẩy, anh vỗ nhẹ một cái.
Nghê Vụ quay người, nhìn anh, cô không nói một lời nào, chỉ nhìn anh như vậy, đáy mắt dần dần ngấn nước, rồi cô cúi đầu, không biết phải nói với anh thế nào.
Tần Uyển Khanh là mẹ cô.
Là chị dâu của anh...
Đáng lẽ hôm nay, phải là một khoảnh khắc vui vẻ.
Họ cùng nhau về thăm bà ngoại.
Những người quan trọng nhất trong đời cô, chồng cô, con gái cô, và bà ngoại thân yêu của cô.
Nhưng lúc này, ở đây còn có thêm một vị khách không mời.
Bùi Hoài Duật nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt.
Tay cô lạnh ngắt.
Anh siết chặt, rồi xoa đầu Tuế Tuế: “Tuế Tuế, vào phòng ngủ một lát đi, lát nữa chúng ta ăn cơm nhé.”
Tuế Tuế gật đầu: “Con không buồn ngủ, con ra sân chơi với mấy chú chó.”
Con bé liếc nhìn Tần Uyển Khanh. Con bé đã không còn là trẻ con nữa, có thể nhìn ra, vì sự xuất hiện của người tự xưng là bà ngoại này, chú Bùi và mẹ, hình như đều không vui.
“Bà ngoại, chúng ta từng gặp nhau rồi, cháu là Bùi Hoài Duật, là chồng của Nghê Vụ. Bọn cháu mới đăng ký kết hôn, dự định nửa cuối năm sẽ tổ chức lễ cưới.”
Nghê Mỹ Vân đương nhiên nhớ cậu trai này: “Bác sĩ Bùi à.”
Bà mừng rỡ vô cùng.
Không ngờ hôm nay song hỷ lâm môn, từ khi bị bệnh, bà luôn có nhiều hối tiếc, bà muốn nhìn thấy Nghê Vụ có chỗ dựa, sống cuộc đời hạnh phúc. Bà sợ sau này mình đi rồi, cháu gái này chỉ có một mình. Bà cũng muốn gặp con gái mình, bao nhiêu năm rồi, bà không biết trước khi nhắm mắt còn có thể gặp được một lần hay không.
Và hôm nay, con gái ruột của bà đã về, cũng không oán giận bà nữa, còn muốn đưa bà về thành phố Tùng sống.
Cháu gái bà, đã tìm được một người bạn đời rất tốt.
Nghê Mỹ Vân không kìm được muốn rơi nước mắt, là nước mắt vui mừng.
Bà vội vàng lau nước mắt, quay sang giới thiệu Tần Uyển Khanh và Bùi Hoài Duật với nhau.
Tần Uyển Khanh vẫn giữ nụ cười, chỉ là ánh mắt đối phương quá lạnh lẽo, nhìn chằm chằm bà ta. Bà ta rõ ràng biết tính cách của Bùi Tứ thiếu này ra sao, đột nhiên có chút hối hận vì đã chọn ngày hôm nay mà đến.
“Bà ngoại, đây là mì lạnh mà chú Mẫn và dì gửi tặng, bà mang vào bếp cất đi ạ.”
Bùi Hoài Duật đưa hai phần mì lạnh đang xách trên tay cho Nghê Mỹ Vân.
“Bọn cháu lái xe suốt dọc đường chắc chưa ăn gì hả, cơm trưa sẽ có nhanh thôi.”
Nghê Mỹ Vân nhận lấy, bước chân vốn khập khiễng hôm nay lại nhẹ nhàng lạ thường, đi về phía nhà bếp.
Bùi Hoài Duật từng bước một đi đến trước mặt Tần Uyển Khanh.
Hơi thở lạnh lẽo và mạnh mẽ tỏa ra từ anh khiến Tần Uyển Khanh vô thức lùi lại, thân thể run lên.
“Hoài Duật... chị cũng không ngờ, cậu không biết quan hệ giữa chị và Nghê Vụ.”
Bà ta giả vờ kinh ngạc, khiêu khích: “Hóa ra nó chưa từng nói với cậu à.”
Đây là nhà bà ngoại của Nghê Vụ, Bùi Hoài Duật cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Anh cúi đầu: “Muốn làm mẹ vợ tôi? Bà là cái thá gì, bà xứng sao?”
Sắc mặt Tần Uyển Khanh trắng bệch.
Dù sao bà ta cũng là chị dâu của anh, ít nhất sự tôn trọng cơ bản cũng nên có, vậy mà anh lại nói ra mấy chữ cay nghiệt như vậy.
“Bùi Hoài Duật, cậu chú ý lời nói của mình đó.”
Giọng anh hạ thấp hết mức: “Cút!”
Ánh mắt lạnh như băng.
Tần Uyển Khanh cắn răng, trước khi rời đi, liếc nhìn Nghê Vụ một cái đầy ác ý.
Bùi Hoài Duật nắm lấy tay Nghê Vụ, ôm cô vào lòng.
Nghê Vụ nhắm mắt lại, có chút bất lực.
“Em không cố ý giấu anh...”
Chỉ là cô không biết phải nói thế nào. Con người ai cũng có tâm lý muốn trốn tránh.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có bất kỳ mối quan hệ nào với Tần Uyển Khanh, trước đây không có, sau này cũng sẽ không có.
Đối với tình mẫu tử, cô không còn một chút khao khát và mong đợi nào. Ngược lại, chỉ có sự phản kháng và oán hận bị đè nén trong lòng.
“Cố ý, cũng không sao.”
Anh đặt tay lên lưng cô khẽ vỗ về.
Nghê Vụ ngẩng đầu: “Anh không trách em giấu anh sao?”
“Em muốn nói thì nói, không muốn nói cũng không sao.”
Anh tôn trọng lựa chọn của cô.
“Anh không kinh ngạc à? Anh không thấy... quan hệ của em và Tần Uyển Khanh, lại cùng ở nhà họ Bùi, trái với luân thường đạo lý sao...”
“Nghê Vụ.”
Bùi Hoài Duật gọi tên cô một cách nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại có chút bất cần.
“Nếu thực sự đến lúc luân thường đạo lý không dung thứ cho chúng ta, thì chúng ta sẽ bỏ trốn, em yên tâm, chồng em có rất nhiều... tiền riêng.”
Anh vỗ nhẹ lưng Nghê Vụ, xoa dịu sự bất an của cô.
“Anh trai của anh là con nuôi, họ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Bùi. Nghê Vụ, em cứ yên tâm làm vợ của Bùi Hoài Duật này, chuyện còn lại cứ giao cho anh.”
Hừ, cái gọi là luân thường đạo lý, trong mắt anh, đều là chuyện tào lao.
Không ai có thể ngăn cản anh và Nghê Vụ ở bên nhau.
Cái gọi là chị dâu, chẳng qua là nể mặt anh cả nên mới gọi thôi.