Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 189

Nghê Mỹ Vân từ trong bếp đi ra, Tần Uyển Khanh đã đi rồi.


Bà tự nhiên cũng nhận thấy không khí không đúng.


Nhưng bà không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng Nghê Vụ nhất thời không thể chấp nhận được, Nghê Mỹ Vân cũng hoàn hồn khỏi niềm vui, biết cần cho Nghê Vụ một khoảng thời gian thích nghi, liền nhanh chóng dọn dẹp chuẩn bị ăn trưa.


Trên bàn ăn, Nghê Mỹ Vân thấy Bùi Hoài Duật không ăn được bao nhiêu, chỉ uống chút canh. Tưởng là anh ăn không quen, nhìn cách ăn mặc, đối phương hẳn là một công tử nhà giàu. 


Bà lại múc cho Bùi Hoài Duật một bát canh gà: “Đông trùng hạ thảo và nấm này đều do nhà của Tiểu Triệu tự trồng trên núi, hái về, hoàn toàn tự nhiên, rất bổ dưỡng.”


Tiểu Triệu là dì giúp việc mà Nghê Vụ tìm đến để nấu ăn và dọn dẹp phòng cho bà hàng ngày. Mặc dù Nghê Mỹ Vân thấy tìm người giúp việc tốn tiền, bà tự mình làm được, nhưng Nghê Vụ vẫn kiên quyết.


“Rất ngon, bà ngoại, cháu rất thích.” Bùi Hoài Duật vội vàng đứng dậy nhận lấy.


Nghê Vụ từ khi gặp Tần Uyển Khanh thì tâm trí luôn lơ đãng, cũng không ăn được bao nhiêu, lúc này cũng hoàn hồn, cố gắng nở một nụ cười: “Bà ngoại, dạ dày anh ấy không tốt lắm, đợt trước bị bệnh, nên chỉ ăn được đồ thanh đạm thôi ạ.”


“Tuổi còn trẻ mà dạ dày không tốt à, phải dưỡng cho tốt.” 


Thảo nào trông gầy gò thế, Nghê Mỹ Vân vừa nói vừa đứng dậy, có chút xót. Bà đi vào bếp mở tủ lạnh, bận rộn chuẩn bị cho anh một món ăn thanh đạm bổ dưỡng. Trong nhà còn có một ít hải sâm khô, bà lập tức ngâm, định nấu một chút cháo kê hải sâm.


Nghê Vụ đứng dậy, bước đến, nói rằng không cần phiền đến thế.


Nghê Mỹ Vân nắm tay Nghê Vụ, hơi ngó ra ngoài, thấy Bùi Hoài Duật vẫn đang ngồi trong phòng ăn, bà hạ giọng. 


“Miểu Miểu, bà ngoại cũng không phải người cổ hủ gì. Nhưng cháu đột nhiên kết hôn, cũng phải nói trước với bà một tiếng chứ. Tiểu Bùi nhìn qua... giống công tử nhà giàu, cháu gặp ba mẹ anh ấy chưa? Họ có chấp nhận Tuế Tuế không? Bây giờ cháu đã 30 tuổi rồi, mặc dù tuổi sinh nở cũng không lớn, nhưng mấy gia đình giàu có này, chắc chắn phải có con cái của chính họ, con cũng phải bồi bổ sức khỏe, không được quá mệt mỏi...”


Nghe lời quan tâm của bà, sống mũi Nghê Vụ cay cay.


Trên đời này, người thật lòng lo lắng cho cô, chỉ có người phụ nữ tóc đã bạc màu trước mặt.


“Vâng, gặp rồi ạ, ba mẹ anh ấy rất tốt.”


“Tuế Tuế... Bùi Hoài Duật rất thương Tuế Tuế, ba mẹ anh ấy cũng rất thương, bà yên tâm đi nhé.”


Nghê Vụ rất muốn nói với bà ngoại, Tuế Tuế chính là con gái anh ấy.


Nhưng chuyện này, bây giờ nói ra, hình như không thích hợp.


Cô mang thai Tuế Tuế vào năm cuối đại học, lúc đó cô còn rất mập, mãi đến khi cô sinh xong về nhà, bà mới biết.


Chỉ có bà ngoại đau lòng ôm lấy cô. Vốn dĩ, mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt.


Cô có thể từ từ kể chuyện này cho bà ngoại, để bà có thời gian thích nghi.


Còn hôm nay, sự xuất hiện của Tần Uyển Khanh đã cắt ngang tất cả.


Nghê Vụ không thể tin được, nếu bà ngoại gặp hai vị bên đó, biết Bùi Hoài Duật phải gọi Tần Uyển Khanh là chị dâu thì sẽ ra sao. Cô không muốn k*ch th*ch bà ngoại: “Bà ngoại, chúng ta sống ở thành phố Tân, không tốt sao?”


Nơi này trước đây là quê cũ của bà ngoại, bà nói trước khi lấy chồng thì sống ở đây. Ban đầu đây là một vùng thôn xóm nhà thấp lè tè, giờ đã xây thành khu chung cư cao tầng, Nghê Vụ đã cố ý thuê ở đây.


“Được, bà ngoại cứ ở đây.” 


Nghê Mỹ Vân vỗ tay Nghê Vụ, bà biết Nghê Vụ nhất thời không thể chấp nhận, Tuyết Khanh đã tái hôn, còn có một đứa con gái nữa.


Giờ đây, bà đã gặp lại con gái, cũng thấy cháu gái mình có chỗ dựa, thế là mãn nguyện, không còn gì hối tiếc. Bà chẳng mong gì hơn, cũng không muốn đi đâu xa.


Thật ra, Nghê Mỹ Vân cũng không muốn đi dự lễ đính hôn của Bùi Sơ Yên. Trong lòng bà, chỉ có một đứa cháu gái là Nghê Vụ.


Tâm trạng của Nghê Vụ chẳng vì lời đồng ý ấy mà tốt hơn. Cả buổi chiều, cô đều nặng trĩu suy nghĩ.


Buổi tối, Tuế Tuế cùng bà ngoại ngủ trong phòng, Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật ở phòng bên.


Bùi Hoài Duật ôm vai cô, để cô tựa vào vai mình: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, những chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đâu.”


“Anh có thấy đây là một chuyện rất hoang đường không?” 


Nghê Vụ nhắm mắt lại, ngửi được hương thơm thanh mát trên người anh, rồi dựa sát vào anh anh hơn.


“Từ khi em có ký ức, em đã không thấy mẹ. Những đứa trẻ khác đều có mẹ, chỉ mình em không có. Em cũng không có ba, em chỉ biết ba em họ Trình, tên là Trình Hữu Lâm, là một tên nghiện rượu, còn mê cờ bạc, nợ nần nên trốn chui trốn lủi. Thỉnh thoảng cũng đến mua cho em một gói kẹo, ký ức về ba cứ thế biến mất sau năm em sáu tuổi. Nghe người trong làng nói, ba em đã tái hôn rồi.”


Từ đó về sau cô không bao giờ nghe tin tức gì về Trình Hữu Lâm nữa.


Nghê Vụ không ngủ được, trong đầu cô toàn là chuyện này.


Khi đi đăng ký kết hôn với Bùi Hoài Duật, cô đã nghĩ, nếu mối quan hệ trái với luân thường này bị phơi bày, hậu quả sẽ ra sao. Cô đã do dự. Cô đã quen với cuộc sống yên ổn ở thành phố Tân, không can dự, không va chạm với Tần Uyển Khanh, như thế là tốt rồi.


Cô không hiểu, tại sao Tần Uyển Khanh lại hận mình đến vậy. Rõ ràng giữa hai người còn có sợi dây máu mủ.


Hai năm trước, cô từng gặp Tần Uyển Khanh trong một cuộc thi thiết kế, lúc đó Tần Uyển Khanh là giám khảo, đã cho cô điểm thấp nhất.


“Học từ trường kỹ thuật nghề, con mèo con chó nào cũng có thể làm nhà thiết kế à.”


Lúc đó là ghi hình trực tiếp, đoạn nhận xét này khi được đăng tải lên nền tảng video cũng đã bị xóa.


E rằng ảnh hưởng đến hình ảnh nhà thiết kế hàng đầu trong nước của Tần Uyển Khanh.


Nhưng Nghê Vụ vẫn luôn nhớ, nếu không phải vì số điểm thấp của Tần Uyển Khanh, lần thi thiết kế thời trang đó, cô ít nhất cũng nằm trong top ba.


Còn bây giờ, Tần Uyển Khanh dùng năm trăm vạn để đoạn tuyệt mọi quan hệ. Rồi lại đột nhiên đến nhà bà ngoại, với hình ảnh một người con gái hiếu thảo, dễ dàng mê hoặc bà ngoại.


Nghê Vụ trở mình, đối diện với Bùi Hoài Duật. Thấy sự bất an, lo lắng và tâm trạng chán nản rõ ràng của Nghê Vụ, Bùi Hoài Duật cúi đầu hôn nhẹ lên má cô.


“Làm không?”


Nghê Vụ tức giận đẩy anh ra, vì chuyện hôm nay mà tâm trạng cô xuống dốc, anh lại chỉ nghĩ đến chuyện đó sao??


“Bùi Hoài Duật!” 


Phòng bên cạnh là bà ngoại và Tuế Tuế, Nghê Vụ chỉ có thể hạ giọng quát anh.


“Sợ gì chứ.” 


Vẻ mặt anh không hề có chút hoảng loạn nào, c** q**n áo ném trên đầu giường, để lộ phần thân trên tr*n tr** săn chắc.


Trên cổ vẫn đeo sợi dây chuyền ngọc trai bị vỡ rồi dán lại, một tay ôm Nghê Vụ, để cô nằm sấp trên ngực anh. Cách một lớp áo ngủ, ngón tay anh bóp nhẹ vào eo cô, Nghê Vụ khẽ run lên.


“Không làm thì nhắm mắt nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa.”


Nghê Vụ không nói gì, nhắm mắt dựa vào lòng anh, theo hơi thở của anh, từ từ bình ổn cảm xúc.


“Chẳng phải mẹ em là chị dâu anh sao? Mẹ em có là Bùi Tĩnh Thư đi chăng nữa, thì đã sao.”


“Anh và anh của anh lại không có quan hệ huyết thống.”


Anh nhắm mắt, phòng đã tắt đèn, giữa màn đêm tĩnh mịch chỉ có ánh trăng nhạt rọi qua cửa sổ.


Chỉ là khi mở mắt ra, ánh mắt lại ngưng đọng sự trầm tư.


Tần Uyển Khanh cũng có thể không là chị dâu anh.


Anh tôn trọng Bùi Vân Hiền vài phần, nhưng tiền đề là, Tần Uyển Khanh tốt nhất nên ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.


Nghe mấy câu hơi bỡn cợt nhưng lại bình thản của anh, Nghê Vụ mở mắt.


“Bùi Hoài Duật!”


“Ba mẹ anh vốn thích nhận nuôi mấy người không có quan hệ huyết thống, Bùi Sơ Yên cũng là con nuôi. Không được thì để ba mẹ anh nhận em làm con gái nuôi, ban ngày chúng ta làm anh em, ban đêm làm vợ chồng. Nói chung, đều là người một nhà.”


“Bùi Hoài Duật!!” 


Nghê Vụ giơ tay bịt miệng anh, nhưng ngay lập tức cảm thấy ẩm ướt. Khi cô rụt tay lại thì nhận ra vừa rồi bị l**m một cái.


“Mấy điều em lo lắng, anh đều không lo.”


“Điều anh lo nhất là, vì chuyện này, em đột nhiên không muốn ở bên anh nữa, đột nhiên muốn ly hôn với anh. Nghê Vụ, anh nói cho em biết, chuyện này là không thể.”


Anh bị hội chứng sợ mất mát, vẫn luôn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, hôm nay cũng bị Tần Uyển Khanh ép đến giới hạn rồi.


Chị dâu gì chứ, anh cưới được cô đã khó lắm rồi. Ai dám phá, anh chẳng ngại không nể mặt ai, kể cả Bùi Vân Hiền.


Bùi Hoài Duật lật người, nắm lấy hai cổ tay cô, kéo l*n đ*nh đầu, thân hình bao trùm lấy cô.


Sợi dây chuyền ngọc trai trước ngực rũ xuống, dây chuyền vốn dành cho phụ nữ nên khá mảnh, anh đã nối dài nó. Ba năm nay, anh vẫn luôn đeo, chưa từng quên.


Lúc cúi đầu hôn cô, dây chuyền rủ xuống cổ cô. Bùi Hoài Duật cầm viên ngọc, hất ra sau lưng, ngón tay luồn qua gáy cô, nâng lên một chút, môi hai người chạm vào nhau.


Anh hôn một lúc, đoạt lấy hơi thở của đối phương. Khi buông Nghê Vụ ra, giọng đã khàn khàn. 


“Nếu bây giờ trong đầu em, dám vì chuyện này mà có suy nghĩ muốn ly hôn với anh, thì dẹp sớm đi. Dù có phải kéo dài vụ ly hôn cả đời, anh cũng vẫn kéo.”


Vô tình nói ra lời trong lòng. Ngón tay Nghê Vụ cào vào lưng anh.


“Hiện tại em không có ý nghĩ đó.” 


Cô lại rất nghiêm túc nhìn anh: “Thật sự không có, em chỉ lo lắng, chuyện này bại lộ, ba mẹ anh có chấp nhận nổi không? Có ảnh hưởng đến Bùi thị không…?”


Cổ phần của một công ty niêm yết biến động, không phải chuyện nhỏ.


Áp lực dư luận, bê bối hào môn. Bão táp sắp đến, lúc đó phải đối mặt với nhiều thứ không lường trước được.


Cô vừa cảm nhận được sự ấm áp của hai vị trưởng bối nhà họ Bùi. Đặc biệt là Vu Tú Huệ, bà là một người rất tốt, Nghê Vụ không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng bà.


Bùi Hoài Duật cười: “Chuyện gì cũng để em lo, vậy anh làm chồng để làm gì?”


Anh bóp cằm cô, nâng lên: “Em còn chưa gọi anh.”


“Bây giờ em có thể chọn: Ông xã, mạnh lên, hoặc là, ông xã, em muốn nghỉ ngơi rồi.”


“Đây là nhà bà ngoại.” Hơn nữa chỉ cách một bức tường.


Nghê Vụ bây giờ không muốn làm, cũng không ngủ được.


Cô muốn chọn câu thứ ba.


Bùi Hoài Duật: “Người già lãng tai, trẻ con ngủ sớm.”


“Bà ngoại em mới không có bị lãng tai.”


Bùi Hoài Duật giữ chặt cổ tay cô, mắt nhìn chằm chằm gương mặt cô. 


“Chỉ cần chúng ta kiên định chọn đối phương, bão táp bên ngoài sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.”


Nghê Vụ nhìn anh, dây đàn trong tim khẽ rung.


Ánh mắt anh sáng rực, giọng điệu trêu đùa nhưng vô hình lại dần xoa dịu hết thảy bất an của cô.


Cô gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment