Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 193

Nghê Vụ hơi mất tự nhiên. Cô không thích Diêu Liệt, cô không thích Diêu Liệt, từ thời cấp ba đã không thích rồi.


Hai người cô ghét nhất, giờ lại đính hôn. Và cô, lại trở thành trưởng bối của họ?


Bùi Sơ Yên khoác tay Diêu Liệt. 


“A Liệt, đây là lần đầu anh gặp thím út của em nhỉ? Em nghe nói thím út cũng từng học ở trường số 9 đấy.”


“Thật sao? Trùng hợp ghê.”


Bùi Sơ Yên không nhìn ra được biểu cảm gì khác trên mặt anh ta, xem ra Diêu Liệt chắc cũng không biết Nghê Vụ chính là Trình Thanh Miểu. Ai mà ngờ được chứ, cái con béo năm xưa, lại thực sự câu dẫn được chú mình.


Lại còn gầy đi.


Hoàn toàn khác biệt.


Nếu không phải cô ta nghe lén ba mẹ nói chuyện, cô ta cũng không thể ngờ được.


Nghê Vụ chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại gì. Bùi Hoài Duật nắm tay cô, hai người đi đến phòng trà bên tay trái.


Đằng sau, hai ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên lưng Nghê Vụ.


Lâu không dứt.


“A Liệt, thím trông có vẻ quen quen, không biết có phải hồi đi học chúng ta từng gặp qua không?” Bùi Sơ Yên cố tình nói vậy, muốn quan sát phản ứng trên mặt anh ta.


Diêu Liệt không biết đang nghĩ gì, rút tay ra: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”


Còn một lúc nữa mới tới giờ mở tiệc. Sáu giờ đúng sẽ bắt đầu, sẽ không vì mọi người đã tới đủ mà thay đổi.


Bùi Hoài Duật nhận một cuộc điện thoại, Nghê Vụ nghe loáng thoáng anh hỏi hỏi thăm tình hình ông ngoại.


Anh đứng dậy, nói với cô: “Anh qua đó xem ông một chút, sẽ quay lại nhanh thôi.”


Từ đây đến chỗ ở của ông chỉ mất hơn mười phút.


Nghê Vụ đứng dậy, nắm lấy cánh tay anh: “Ông ngoại sao rồi?”


“Hơi khó thở, chú Lâm gọi điện thoại nói với anh đừng lên tiếng, thở ôxy nên đã đỡ hơn nhiều. Nhưng anh không yên tâm, đi xem một chút, sẽ về kịp trước bữa tiệc.”


Anh véo nhẹ má Nghê Vụ: “Lên phòng anh ở trên lầu, ở đó không ai làm phiền em.”


“Vâng.”


Sau khi Bùi Hoài Duật đi, Nghê Vụ ngồi trong phòng trà, cô đâu phải là loài động vật quý hiếm được bảo vệ. Cô hiểu ý của Bùi Hoài Duật, sợ cô chịu ấm ức ở đây. Nhưng đây là nhà họ Bùi, là nhà của anh, cô cũng không thể mỗi lần đông người là lại tìm một góc thoải mái để trốn.


Cô dứt khoát ngồi trên chiếc ghế thấp trước bàn trà, mở điện thoại chơi game.


Có lẽ vì quá nhập tâm, Nghê Vụ nhận ra có một bóng người đang đứng trước mặt mình, đối phương hẳn đã đứng đó một lúc rồi.


Thoáng thấy là đôi giày da đen bóng của đàn ông.


Bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát. Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ về thương hiệu, tay nghề, chất liệu da, có phải là khâu tay không, thậm chí từ kỹ thuật còn đoán ra là tay nghề của thợ thủ công phải trên 20 năm kinh nghiệm.


Nghê Vụ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Diêu Liệt.


Cô ngồi, anh đứng, dáng cao thẳng, hai tay đút túi, mùi khói thuốc vẫn chưa tan hết. Ánh mắt anh ta nhìn xuống cô, không né tránh mà có phần dò xét: “Thím, một mình à?”


Nghê Vụ không có ấn tượng tốt với anh ta.


Thời cấp ba, anh ta là nhân vật đình đám của trường, đánh nhau gây rối, suýt chút nữa lên tin tức pháp luật. Nhà họ Diêu đã phải chi tiền để dàn xếp.


Ba anh ta là viện trưởng, mẹ anh ta là phó tổng công ty dược Thế Viễn, ở trường số 9, anh ta là một tấm gương phản diện.


Nghê Vụ thậm chí không hiểu, lúc đó mình lại dây dưa với Diêu Liệt bằng cách nào.


Nghê Vụ không hiểu, hồi đó sao mình lại dính vào người như thế.


Một mình sao?


Anh ta không nhìn thấy à?


“Thím có vẻ không hài lòng về tôi thì phải.” 


Diêu Liệt cúi người, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nghê Vụ. Một tay chống cằm, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.


“Anh Diêu nói đùa rồi.” Nghê Vụ nhếch môi.


“Thím khách sáo quá, người nhà đều gọi tôi là A Liệt. Tôi nghe nói, trước đây thím cũng học trường số 9. Trùng hợp thật, học lớp nào vậy? Không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy, còn là bạn học cũ nữa.”


Nghê Vụ đứng dậy, cô thực sự không muốn dây dưa với Diêu Liệt, cô nắm chặt điện thoại gượng gạo duy trì nụ cười xã giao, đứng dậy đi ra ngoài.


Diêu Liệt nhìn bóng lưng Nghê Vụ.


Đối phương đột ngột rời đi, anh ta lại không hề tức giận hay cảm thấy bị mất mặt. Mãi cho đến khi bóng Nghê Vụ biến mất, anh ta nhắm mắt lại, hít hà mùi hương thoang thoảng còn sót lại trong không khí.


Dường như đang hồi tưởng.


Chuông điện thoại reo, anh không nghe.


Tiếng chuông ngắt, rồi lại vang lên sau mười mấy giây.


Diêu Liệt lúc này mới mở mắt.


Giọng Bùi Sơ Yên từ bên trong vọng ra, nhẹ nhàng: “A Liệt, anh đi đâu vậy, mẹ đang tìm anh.”


“Ừm, lát nữa anh qua.” Câu trả lời của Diêu Liệt có chút qua loa.


Cúp điện thoại, mùi hương còn sót lại trong không khí, dường như cũng tan biến.


Nghê Vụ bước ra khỏi phòng trà, đi dạo trong sân. Thoát khỏi hơi lạnh điều hòa, không khí oi nồng quẩn quanh, nhưng mặt trời đã lặn, ánh chiều trải dài, không còn nắng gắt.


Hai bên cổng chính sân vườn trồng hai cây la hán. Hồ nước trong sân nuôi vài con cá Koi mập mạp. Con đường rải sỏi dẫn đến đình nghỉ mát, khu vườn xung quanh có thợ làm vườn chăm sóc.


Khi Nghê Vụ đi qua, cô nhìn thấy Bùi Vân Hiền đang ngồi trong đình.


Vừa nãy trong phòng khách, chỉ có Tần Uyển Khanh ở đó.


Lúc này trên bàn đá trong đình, bày một bàn cờ, Bùi Vân Hiền mặc một chiếc áo polo màu xanh đen, mặt trong cánh tay trái, dán gạc, che đi vết thương do chạy thận để lại.


Có lẽ vì dáng người gầy gò, chưa hề phát tướng, vóc dáng cao thẳng, dù đã ngoài năm mươi, ông vẫn toát ra khí chất điềm đạm, nho nhã. Kính không gọng trên sống mũi phản chiếu ánh hoàng hôn, khiến gương mặt thêm trầm tĩnh.


Ánh mắt ông chăm chú nhìn bàn cờ, thỉnh thoảng trầm tư, đang tự đấu với chính mình.


Nghê Vụ vốn định quay người đi không làm phiền ông.


Bùi Vân Hiền vừa vặn ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau. Vẻ mặt ông nho nhã ôn hòa, mặc dù ông biết người trước mặt là con gái do Tần Uyển Khanh và Trình Hữu Lâm sinh ra, nhưng ông vẫn mỉm cười hiền hậu với cô, giơ tay ra hiệu cô lại gần.


Nghê Vụ ngồi xuống ghế đá. Kỳ lạ là, không khí oi nóng vừa rồi dường như cũng dịu đi, như thể “tâm tĩnh thì tự thấy mát”.


Ông nhìn Nghê Vụ, cười một tiếng, khóe mắt hằn lên những nếp nhăn theo năm tháng: “Khu rừng trúc nhỏ phía sau, cũng là của nhà họ Bùi, bên trong còn có đình trúc. Hồi Hoài Duật còn nhỏ, thường thích trốn ở đó.”


Tuổi của ông, nếu sinh con sớm một chút, hoàn toàn có thể bằng tuổi ba của Bùi Hoài Duật.


Khi nhắc đến Bùi Hoài Duật, giọng điệu cũng như một bậc trưởng bối.


Nghê Vụ chưa tiếp xúc với Bùi Vân Hiền nhiều. Tuy chỉ là vài lần ít ỏi, nhưng cũng hiểu tại sao Bùi Hoài Duật lại rất kính trọng Bùi Vân Hiền, đối phương quả thực là một bậc trưởng bối rất tốt.


“Tần Uyển Khanh nếu tìm cô, nói những lời khó nghe, cô đừng để trong lòng.”


Nghê Vụ không trả lời.


Không để trong lòng là không thể.


Bị người mẹ ruột thịt của mình nói ra những lời như vậy, cô không muốn để tâm cũng không được, không thể kiểm soát suy nghĩ được.


Nghê Vụ nhếch miệng: “Bà ta hối hận vì lúc sinh ra tôi đã không b*p ch*t tôi.” Không biết vì sao, Nghê Vụ lại nói ra câu này với Bùi Vân Hiền, phàn nàn nhẹ nhàng, ấm ức than thở.


Rõ ràng Bùi Vân Hiền là chồng của Tần Uyển Khanh, ông ấy tự nhiên sẽ bênh Tần Uyển Khanh. Đứng trên lập trường của ông ấy cũng không thể đồng cảm với câu nói này của cô.


Nhưng trên người Bùi Vân Hiền, lại có một cảm giác ấm áp như bậc trưởng bối khiến cô cảm thấy quen thuộc và an tâm.


Thật kỳ diệu.


Bùi Vân Hiền cầm quân trắng, động tác dừng lại.


Ông nhìn cô gái trẻ trước mặt: “Biết chơi cờ không?”


Nghê Vụ lắc đầu.


Bùi Vân Hiền nói: “Tôi dạy cô.”


Ở đằng xa, người giúp việc dẫn hai đầu bếp riêng đến nhà, đi qua khu vườn, một người trong số đó nói nhỏ: “Người trong đình là ông lớn nhà họ Bùi và tiểu thư Sơ Yên phải không? Nghe nói tối nay biệt thự có rất nhiều khách, nhà bếp bận rộn không xuể, nên mới tạm thời gọi chúng ta đến.”


“Anh nhìn nhầm rồi, đó là phu nhân thứ tư.”


“À, tôi còn tưởng họ là cha con chứ…”

 

Bình Luận (0)
Comment