Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 194

Nghê Vụ vốn dĩ mang thái độ học hỏi, cũng muốn giết thời gian, Bùi Hoài Duật vẫn chưa về, cô nhặt quân cờ đen lên.


Nghê Vụ nghĩ, vừa nãy Bùi Vân Hiền cố tình né tránh chủ đề này. Dù sao, cô đang phàn nàn về vợ của ông ấy. Không ngờ, ông ấy lại trả lời cô.


“Tính cách của Tần Uyển Khanh là như vậy, hồi trẻ giống như một đóa tường vi dại, xinh đẹp, tính tình lại đầy gai góc. Lúc bà ấy học đại học, có rất nhiều người theo đuổi.”


Nghê Vụ: “Ông cũng là một trong số đó sao?”


“Tôi và bà ấy là người yêu thời đại học, sau này ba mẹ tôi không đồng ý. Đặc biệt là ba tôi, đừng thấy ông ấy bây giờ dễ nói chuyện, hồi trẻ, người ta đều nói ông ấy là Diêm Vương trong thương trường. Ba tôi muốn tôi liên hôn, đã đưa cho ba mẹ Tần Uyển Khanh một triệu tệ, ép tôi và bà ấy chia tay, lúc đó tôi…” Ông ấy nói, rồi tự thở dài một tiếng: “Tôi được nhà họ Bùi nhận nuôi năm 12 tuổi.


Vẻ vang hiển hách, nhưng cũng phải sống nhờ vả. Ưu điểm của Bùi Vân Hiền là nho nhã, ôn hòa.


Khi nắm quyền điều hành Bùi thị, thủ đoạn và phong cách cũng khác với tổng giám đốc cũ trước đây. Đồng thời cũng là khuyết điểm của ông ấy, hay lo trước lo sau, do dự không quyết đoán.


“Sau khi chia tay, tôi không có dũng khí theo đuổi tình yêu nữa. Thực ra tôi vẫn luôn hối hận. Năm sau nhận được tin tức của bà ấy thì bà ấy đã kết hôn, mang thai.”


“Lúc đó bà ấy xảy ra tranh chấp với Trình Hữu Lâm. Trình Hữu Lâm đánh bà ấy, bà ấy liền cầm kéo ra tay, làm Trình Hữu Lâm bị thương trước, sau đó lại cắt cổ tay tự tử. Bà ấy gọi cho tôi một cuộc điện thoại, hỏi mượn tiền.”


“Bà ấy là một đóa tường vi xinh đẹp, rực rỡ mà kiên cường, mặc chiếc váy vải thô giản dị vẫn toát khí chất khác người, có sức sống bền bỉ, cảm giác như chẳng điều gì có thể đánh gục được. Ở điểm này, cô rất giống bà ấy.” Cũng khó trách, lần đầu tiên ông nhìn thấy Nghê Vụ ở hiệu sách, đã cảm thấy đối phương có vài phần tương đồng.


Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì cô là con của Tần Uyển Khanh.


Tần Uyển Khanh sau khi sinh cô xong, liền không thể mang thai nữa, đã thử vô số lần, đều thất bại.


Vợ chồng yêu thương nhau, ai lại không muốn có kết tinh của riêng mình.


Oán niệm trong lòng Tần Uyển Khanh, ngày càng nặng thêm, mỗi lần nhắc đến chuyện này, đều trở nên đáng sợ, giống như đã biến thành một người khác.


Bùi Vân Hiền có thể hiểu cho vợ mình, cũng hiểu cho cô gái trẻ trước mặt.


Ông cũng thấy tiếc nuối.


“Thời gian sẽ mang đi những điều không vui này. Cô và Hoài Duật ở bên nhau, sau này trong nhà họ Bùi sẽ gặp Tần Uyển Khanh rất nhiều. Một thời gian nữa, tôi sẽ đưa Tần Uyển Khanh ra ngoài thư giãn, đi du lịch một thời gian.” Ông cũng muốn giảm bớt những lần chạm mặt không vui giữa hai người.


“Ông không trách tôi sao?” Nghê Vụ hỏi ông.


Cũng là lần đầu tiên cô nghe về quá khứ của họ.


“Nếu không có tôi, ông và bà ấy đã có con của riêng mình. Nếu tôi không gả cho Bùi Hoài Duật, bây giờ tình cảm gia đình ông rất tốt.”


Bùi Vân Hiền chăm chú nhìn bố cục trên bàn cờ, thở dài một tiếng.


“Nếu nhất định phải trách một người nào đó, thì nên trách tôi lúc đó quá nhu nhược.”


Chuyện của thế hệ ông, tại sao lại phải để con cái gánh chịu.


Trong mắt ông, Nghê Vụ chính là đứa trẻ, bị liên lụy một cách vô tội.


“Mối quan hệ của cô và Tần Uyển Khanh, tôi sẽ bàn bạc với bà ấy. Hy vọng mối quan hệ nàynó sẽ trở thành một bí mật. Hoài Duật đã liên lạc với tôi, mặc dù tôi là anh của nó, nhưng về mặt tuổi tác, tôi là trưởng bối của hai đứa. Tôi cũng là người nhìn nó lớn lên, tôi rất hy vọng, nó và cô có thể đạt được hạnh phúc.”


Những lời của đối phương, từ từ xoa dịu mọi cảm xúc trong lòng Nghê Vụ.


Cô nhìn bàn cờ, nghiêm túc học chơi cờ, nghe theo sự hướng dẫn của ông ấy, thời gian trôi qua lúc nào không hay.


Bùi Vân Hiền liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy, có lẽ vì ngồi lâu, hoặc có lẽ hai ngày nay, đều bận rộn việc đính hôn của con gái. Kể từ khi bị bệnh, sức lực của ông không còn được như trước, Bùi Vân Hiền cảm thấy hơi chóng mặt, đứng không vững.


Nghê Vụ đứng dậy đỡ ông, phải gọi anh cả, nhưng cô gọi không thành lời, cô cảm thấy Bùi Vân Hiền là trưởng bối.


“Ông không sao chứ, tôi nghe nói…”


Nghê Vụ ngập ngừng.


Bùi Vân Hiền đã bình tĩnh lại, cười cười, ông nhìn thấy sự lo lắng trong mắt một hậu bối chỉ mới gặp vài lần.


“Nói tôi bị suy thận sắp không qua khỏi à?” Ông vỗ vỗ mu bàn tay Nghê Vụ. 


“Không khoa trương đến thế đâu, công nghệ y tế hiện tại, chỉ cần không có biến chứng khác, dựa vào lọc máu vẫn có thể sống thêm mười mấy hai mươi năm nữa.”


Chỉ là sức lực quả thực có hạn. Hoàn toàn không thể so sánh với lúc cơ thể còn khỏe mạnh. Cho nên con người ta, phải trân trọng hiện tại.


Ông vỗ tay Nghê Vụ một cái: “Cô và Hoài Duật cũng rất khó khăn mới đến được với nhau, hãy trân trọng nhau.”


Nghê Vụ gật đầu. Không xa đó, điện thoại chĩa thẳng vào hai người trong đình, Bùi Sơ Yên chụp một bức ảnh.


Bức ảnh trong đình, ba cô ta và Nghê Vụ, hai người ôm nhau không đúng vị trí, tay Nghê Vụ đặt trên cánh tay Bùi Vân Hiền.


Trông có vẻ rất thân mật.


Ba cô ta luôn hòa nhã, ánh mắt ấm áp, hiếm khi nổi giận, người ta gọi ông là “doanh nhân nho nhã bậc nhất thành phố Tùng”. Trong ảnh, nụ cười dịu dàng của ông bị đông cứng lại, nhìn thoáng qua cứ như ấm áp sâu tình.


Bùi Sơ Yên nhìn bức ảnh này, chậc chậc cười một cái.


Cô ta đang đau đầu không biết làm thế nào để mọi chuyện trở nên rối loạn hơn, lập tức có tài liệu dâng lên tận cửa rồi.


Bức ảnh này, cô ta dùng email ẩn danh gửi cho Tần Uyển Khanh. Nghĩ một lát, lại gửi cho Bùi Hoài Duật.


Cô ta cũng muốn một gia đình hòa thuận. Nhưng ai bảo thím cô ta lại là Trình Thanh Miểu chứ.


Cô ta không hiểu, mình ưu tú như vậy, tại sao hồi cấp ba Diêu Liệt lại để mắt đến Trình Thanh Miểu, cái con béo ú này, còn từ chối cô ta.


Cô ta theo đuổi Diêu Liệt bao nhiêu năm, tại sao họ đã ngủ cùng nhau rồi, Diêu Liệt say rượu vẫn còn gọi tên Trình Thanh Miểu.


Cái con béo chết tiệt đó có gì hay?


Tại sao chú lại thích cô ta.


Diêu Liệt cũng thích cô ta.


Bùi Sơ Yên cô dù là xuất thân hay ngoại hình, có điểm nào kém hơn cô ta!


Cô ta vì Diêu Liệt, đi làm phẫu thuật nâng ngực. Cô ta muốn mình đầy đặn hơn một chút, có phải mình mập hơn một chút thì Diêu Liệt sẽ thích mình không?


Tại sao Trình Thanh Miểu, cái con béo khốn kiếp đó bây giờ lại gầy đi? Tại sao còn trở nên xinh đẹp như vậy? Tại sao ba cũng rất ôn hòa với cô ta, còn dạy cô ta chơi cờ nữa?


Trùng hợp thay Trình Thanh Miểu, lại còn là con gái ruột của Tần Uyển Khanh.


Thật nực cười. Con gái ruột của Tần Uyển Khanh, vậy mình tính là gì? Bây giờ Tần Uyển Khanh rất ghét cô ta, nhưng sau này thì sao?


Dù sao cũng có quan hệ huyết thống, ai mà nói trước được.


Ánh mắt Bùi Sơ Yên thoáng oán độc, dán chặt vào hai bóng người trong đình. Thấy email hiển thị “đã gửi thành công”, cô thoát khỏi tài khoản, xoay người nâng váy định đi.


Bị bóng người phía trước làm cho giật mình.


“Anh… sao anh lại ở đây…”

Bình Luận (0)
Comment