Diêu Liệt hai tay đút túi, bộ vest trắng trên người phủ ánh tà dương nhuộm từ chân trời, chỉ là nụ cười nơi đáy mắt lại mang chút ý vị khó đoán.
“Mẹ bảo anh qua gọi em cùng đi ăn.”
Mặt Bùi Sơ Yên đỏ lên, cô đi vài bước đến, khoác tay Diêu Liệt: ““Anh đến lúc nào vậy, không nghe thấy tiếng bước chân làm em giật cả mình.”
“Mới đến.”
Bùi Sơ Yên nhìn mặt Diêu Liệt, không thấy có biểu cảm gì khác mới dịu dàng cười: “A Liệt, thời gian trôi nhanh thật đấy, chúng ta sắp kết hôn rồi.”
Đính hôn trước, cách một tháng sẽ kết hôn, ngày tháng đều đã tính sẵn.
Bùi Sơ Yên xoay người nhìn thoáng qua Bùi Vân Hiền và Nghê Vụ cũng đang đi về hướng này.
“A Liệt, anh không thấy thím của em trông rất giống một người sao?”
Diêu Liệt nhướng mày.
“Ai cơ?”
“Trình Thanh Miểu ấy, chính là cô bạn cùng bàn hồi cấp ba của em, cái cô béo đó.”
“Có sao?” Diêu Liệt hỏi lại một câu.
Ngoài ra, không có phản ứng nào khác, khiến Bùi Sơ Yên có chút không biết phải thăm dò tiếp như thế nào.
Nghê Vụ và Bùi Vân Hiền đi đến phòng ăn.
Bùi Hoài Duật cũng vừa kịp quay về.
Cô ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi về tình hình của ông Vu.
Bùi Hoài Duật nói: “Suýt bị một cục đờm nghẹn, chú Lâm đã kịp thời xử lý, không sao rồi.”
Anh nắm tay Nghê Vụ: “Đừng nói cho ba mẹ biết vội, chờ ăn xong rồi hãy nói với họ, ông đã đặc biệt dặn dò.”
“Vâng.”
Bàn này có mười lăm người ngồi.
Bên cạnh Nghê Vụ là Cố Tử Mặc.
Nghê Vụ không nhịn được sờ tóc thằng bé, nó đã cao hơn rất nhiều, cũng gầy đi. Thằng bé nhìn quanh, hỏi sao Nghê An không đến. Ngay sau đó lại thân thiết hỏi han Nghê Vụ, hỏi đông hỏi tây, còn nắm lấy tay Nghê Vụ, nắm một tay chưa đủ, còn muốn nắm cả hai tay.
Ngay lập tức nhận được ánh mắt lạnh lùng của Bùi Hoài Duật quét qua.
Cố Tử Mặc đã lớn, cũng không sợ người cậu này, nó hừ một tiếng rồi nhét một viên sô cô la vào lòng bàn tay Nghê Vụ.
Bình thường ăn cơm nhà họ Bùi không có nhiều quy tắc, nhưng tối nay nhà họ Diêu đến, trưởng bối hai bên đứng dậy kính rượu, mọi người đứng dậy cùng nhau uống, hai hậu bối nói vài lời khách sáo cảm ơn.
Người giúp việc ra vào dọn món.
Nghê Vụ ăn được hai miếng, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đầy oán hận, nhìn thẳng vào người cô.
Nghê Vụ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tần Uyển Khanh cách bàn ăn.
Cô nhớ lại lời Bùi Vân Hiền, ông nói sẽ bàn bạc với Tần Uyển Khanh, nhưng Nghê Vụ cảm thấy, sự hận thù của Tần Uyển Khanh, hình như đã đến mức có chút điên loạn rồi.
Ánh mắt vặn vẹo đó, dường như muốn xé cô thành từng mảnh ngay từ xa.
Thực ra từ chiều nay, trong đình cùng chơi cờ với Bùi Vân Hiền, nghe Bùi Vân Hiền kể về câu chuyện tình yêu thời đại học với Tần Uyển Khanh.
Ông nói Tần Uyển Khanh lúc đó tươi sáng rực rỡ, là một đóa tường vi dại xinh đẹp kiên cường. Nhưng lúc này, người phụ nữ trung niên kia chẳng còn chút dáng dấp của quá khứ. Ánh mắt chứa đầy oán độc méo mó đã khiến bà ta biến dạng hoàn toàn.
Bùi Hoài Duật đứng dậy, xoay bàn tròn, múc cho cô một bát chè sen ngân nhĩ ướp lạnh: “Ăn thử đi, món này là do dì An nấu đấy.”
Nghê Vụ ăn một miếng, vị thanh ngọt, không ngấy.
“Chiều nay em có ở trong đình với anh cả không?”
“Vâng, sau khi anh đi thăm ông ngoại, em ra ngoài đi dạo, vừa hay gặp ông Bùi… à anh cả trong đình.”
Cô vẫn không quen, gọi Bùi Vân Hiền là anh cả, luôn cảm thấy đối phương là trưởng bối.
Bùi Hoài Duật im lặng, cúi đầu uống một ngụm canh.
Nghê Vụ nghiêng mặt: “Sao thế?”
“Có người chụp một bức…”
Bùi Hoài Duật đang chuẩn bị nói, lúc này, Diêu Liệt và Bùi Sơ Yên đi tới. Diêu Liệt mặc vest trắng, Bùi Sơ Yên hôm nay mặc bộ đồ đính hôn do Tần Uyển Khanh tự tay thiết kế cho con gái. Hồng mai nghênh tuyết, một chiếc áo choàng đỏ, tà váy dài kiểu Trung Quốc xòe rộng.
“Chú, thím, Sơ Yên kính hai người một ly.”
“Thím, bộ đồ hôm nay thím mặc đẹp thật, tôi nghe nói thím cũng là nhà thiết kế thời trang, vậy thì trùng hợp quá, mẹ tôi cũng vậy.”
Nghê Vụ chỉ cười nhạt, uống nửa ly rượu, ánh mắt cô rời khỏi mặt Bùi Sơ Yên, lướt qua Diêu Liệt, hai người đối mắt không quá hai giây. Diêu Liệt nhướng mày, ánh mắt đánh giá khắp người Nghê Vụ.
Nghê Vụ hôm nay mặc một chiếc áo len cộc tay màu xanh lam, trước ngực cài một chiếc ghim cài áo trang trí. Bên dưới là một chiếc quần jean trắng, đơn giản và thanh lịch, rất phù hợp với buổi tiệc gia đình, không quá nổi bật, cũng không quá lu mờ. Tôn lên vóc dáng, cũng làm nổi bật thân hình xinh đẹp.
Ánh mắt Bùi Hoài Duật rơi vào hai người trước mặt, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua mặt Bùi Sơ Yên, rượu cũng uống xong rồi, còn đứng đây làm gì.
Bùi Sơ Yên cười, ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Chú, chú và thím ở bên nhau từ khi nào, cháu không hề biết. Hai người đột nhiên kết hôn, nếu cháu biết chú và thím có ý định kết hôn sớm hơn, thì lễ cưới của cháu và Diêu Liệt nhất định phải lùi lại một chút, dù sao thì cũng phải ưu tiên trưởng bối.”
Lời nói khách sáo này, Bùi Hoài Duật không hề muốn nghe. Vốn dĩ anh không định đáp lời, nhưng thấy vẻ làm bộ làm tịch của Bùi Sơ Yên, anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Có lòng hiếu thảo như vậy, vậy thì hoãn lại đi.”
Sắc mặt Bùi Sơ Yên cứng lại một chút, rồi lập tức hồi phục.
Bùi Tĩnh Thư cười cười đưa tay, hòa giải: “Sơ Yên, Diêu Liệt, hai đứa sau này có chuyện gì thì bàn bạc với nhau, Diêu Liệt cậu cũng nhường nhịn Sơ Yên nhà chúng tôi một chút, sau này là vợ chồng rồi.”
Hai người đi đến bên cạnh Bùi Tĩnh Thư kính rượu.
Diêu Liệt thoáng thấy trong tầm mắt mình, cách một mét, tay Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật đan chặt vào nhau.
Trong không khí ngoài mùi thức ăn. Còn có mùi rượu thoang thoảng bay lượn. Và trên người người phụ nữ này, cái mùi hương thoang thoảng, mơ hồ nhưng lại câu dẫn.
Thực ra anh ta đã từng thấy cô gầy rồi. Cái khuôn mặt đó, thật sự không khác gì bây giờ, chỉ là theo tuổi tác tăng lên, đã có sự thay đổi.
Lễ đính hôn của Bùi Sơ Yên và Diêu Liệt được tổ chức vào thứ Bảy.
Thời gian được ấn định và công bố vào buổi tối, trên mạng càng thêm náo nhiệt, hào môn liên hôn, cộng thêm lượng fan đông đảo của Bùi Sơ Yên. Đồng thời Bùi Sơ Yên tuyên bố chuyến lưu diễn nửa cuối năm chính thức bắt đầu.
Vô số người hâm mộ ủng hộ bình luận. Hôn nhân và sự nghiệp đều viên mãn, chính là nữ chính.
Ăn xong, Bùi Hoài Duật đứng dậy đi đến thư phòng của Bùi Thành Quân. Nghê Vụ chuẩn bị ra ngoài đi dạo hít thở không khí.
Vu Tú Huệ đang tiếp đãi phu nhân Diêu và tiểu thư nhà họ Diêu ở phòng khách nhỏ.
Khi Nghê Vụ đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Diêu Liệt, cô nghiêng người tránh, khi Diêu Liệt đi ngang qua, cúi đầu nói một câu: “Thím, cô xịt loại nước hoa gì mà thơm thế.”
Câu nói mang theo ý bỡn cợt. Nghê Vụ nhíu mày.
“Thím đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn mua một chai giống vậy cho Sơ Yên.”
“Tôi không dùng nước hoa.”
Nghê Vụ đi thẳng về phía trước, cô cảm nhận được ánh mắt đó rơi vào lưng mình, dường như muốn xuyên qua lớp da thịt cô mà dò xét, ánh mắt kỳ lạ, phấn khích và âm hiểm.
Nghê Vụ còn chưa ra khỏi phòng khách, đã có người gọi tên cô.
Trong phòng bên cạnh. Cách biệt với tiếng ồn bên ngoài.
Giọng bà Bùi và phu nhân Diêu nói chuyện thực ra rất lớn, náo nhiệt, nhưng ở đây, đều không nghe thấy.
Và điều Nghê Vụ nghe rõ ràng là giọng của Tần Uyển Khanh.
“Cô biết tại sao tôi đặt tên cô là Thanh Miểu không?”
“Khi tôi sinh xong ở cữ trong nhà, góc tường mọc lên một hàng cỏ dại dày đặc, trong một màu xanh biếc xen kẽ vài bông hoa dại không tên, nhỏ bé lại rẻ tiền.”
“Giống như cô vậy, không ai cần, thứ rẻ tiền.”
Tần Uyển Khanh nói xong, nhìn chằm chằm mặt Nghê Vụ. Bà ta vốn muốn nhìn thấy sự kinh ngạc, yếu đuối, tổn thương trên mặt cô, nhưng không có, mặt Nghê Vụ đặc biệt bình tĩnh, giống như một hồ nước tĩnh lặng.
Ngược lại càng làm nổi bật mình, giống như một chú hề tự mình phát điên.