“Vâng.”
Bùi Hoài Duật cúp máy, đứng trước cửa sổ, anh nhìn xuống vườn hoa bên dưới. Nghê Vụ khoác tay Vu Tú Huệ đi dạo trong vườn, vừa nói vừa cười, gió đêm hè nhè nhẹ thổi tới, Bùi Hoài Duật oáng thoáng nghe thấy, họ đang nói về mình.
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Vu Tú Huệ và Nghê Vụ quả thật đang nói về Bùi Hoài Duật.
Nói về chuyện hồi nhỏ.
“Trong sân vốn có một cây ngô đồng, nó mới bốn tuổi đã nghịch ngợm trèo lên cây, còn làm một cái ổ trên đó, định ở luôn trên đó. Mỗi lần cãi nhau với ba nó là lại trèo lên cây, nhanh nhẹn như con khỉ vậy, sau đó ba nó tức quá gọi người đến chặt cây. Đuổi bắt nó quanh sân, nó giận ba thì chui vào gầm bàn học của anh ba, vì nó biết ba nó sẽ không lục soát phòng anh ba.”
Nghê Vụ nghe giọng Vu Tú Huệ đầy ý cười, những câu chuyện tuổi thơ ấy, người đã làm mẹ thì sẽ luôn nhớ rõ.
Cô cũng nghe nhắc đến Bùi Diên.
Cái tên đó, trong nhà họ Bùi, hiếm khi được nhắc đến, như một tảng đá đè nặng trong lòng.
“Anh ba có phải từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, giống như...” Bước chân của Nghê Vụ và Vu Tú Huệ đều dừng lại, Vu Tú Huệ dường như biết Nghê Vụ muốn nói gì.
Giống như, Bùi Hoài Duật thời trung học.
Học giỏi, lạnh lùng xa cách, chưa bao giờ làm Bùi Thành Quân không vui. Là kiểu mà giáo viên, phụ huynh đều yêu thích, phẩm hạnh ưu tú, học tập xuất sắc, tỏa sáng rực rỡ.
Nó càng tốt càng hoàn hảo thì càng khiến Bùi Hoài Duật bị lu mờ, giống như một tấm gương phản diện.
Cho nên sau khi Bùi Diên mất, Bùi Hoài Duật nhốt mình trong phòng, là vì cảm giác tội lỗi khi anh trai qua đời. Và cũng vì khao khát được coi trọng, được thiên vị từ nhỏ, nên mới biến mình trở thành một người giống hệt Bùi Diên.
“Thực ra A Diên không phải anh, hai đứa là sinh đôi, Hoài Duật ra trước. Nhưng khi y tá buộc dây tay cho hai đứa, lại buộc nhầm, chúng tôi cứ tưởng A Diên là anh, hai tuần sau mới biết, y tá nói anh được mổ ra trước, có một nốt ruồi nhỏ ở eo.”
Vu Tú Huệ nhớ lại chuyện cũ, cố gắng kiềm chế cảm xúc, đó đều là những ký ức quý giá của bà.
Bà vỗ vỗ tay Nghê Vụ: “Chắc con đã nhìn thấy rồi, ngay chỗ xương cụt của Bùi Hoài Duật ấy.”
Gió đêm mùa hè thổi khiến mặt Nghê Vụ đỏ ửng. Cô nhún vai: “Con không để ý.”
Hai người đi dạo dọc vườn hoa, Nghê Vụ nói: “Nếu Bùi Hoài Duật là anh, cũng sẽ là một người anh tốt.”
“Nghê Vụ, mẹ hy vọng, con và Hoài Duật có thể đi cùng nhau mãi mãi. Hai con muốn làm gì, mẹ cũng không can thiệp, đều ủng hộ hai con. Tư tưởng của mẹ cũng không bảo thủ như vậy, chỉ là hy vọng con có thể điều dưỡng cơ thể, sinh cho Bùi Hoài Duật một đứa con.”
Cũng không biết tại sao, con cháu nhà họ Bùi lại thưa thớt như vậy.
Vu Tú Huệ hàng tháng đều đi thắp hương cầu nguyện.
Đứa lớn nhất là con nuôi, đứa thứ ba đã mất, đứa thứ tư... tuy đã kết hôn, bà cũng rất thích Tuế Tuế, nhưng dù sao, đó cũng không phải là con cháu nhà họ Bùi.
Bình thường bà chỉ mong Tử Mặc tan học có thể đến chơi một lúc.
Mấy người bạn chơi bài của bà, mấy chị em bạn dì, cháu trai cháu gái đều đã học cấp hai, cấp ba rồi...
Làm sao bà có thể không vội chứ?
“Nghê Vụ à, con cứ việc sinh, mẹ sẽ chăm sóc, hai con cứ đi hưởng thế giới riêng.”
“Mẹ...”
Nghê Vụ nhìn ánh mắt mong mỏi của bà, không nhịn được gật đầu. Cô nghĩ một thời gian nữa sẽ đón Tuế Tuế qua, bàn bạc với Bùi Hoài Duật một chút. Cô và anh vẫn luôn lo lắng Tuế Tuế không chịu nổi chuyện này.
Nhưng mấy ngày trước con bé lại đặc biệt bình tĩnh khi thấy cô được Bùi Hoài Duật ôm vào lòng, còn giúp đóng cửa lại. Cô cảm thấy khả năng chịu đựng của con gái hình như rất tốt...
Đột nhiên, Nghê Vụ cảm nhận có người đang nhìn cô từ phía sau. Giống như có một ánh mắt âm thầm theo dõi. Cô quay lại, nhìn xung quanh một lượt.
Bằng trực giác, cô nhìn về phía ngôi nhà kiểu Tây màu trắng ngà không xa, một căn phòng nào đó trên tầng hai, rèm cửa đóng chặt.
“Mẹ, phòng đó là của ai ở thế?”
Vu Tú Huệ nhìn theo ánh mắt Nghê Vụ một cái.
“Chắc là... phòng của Sơ Yên và A Liệt.”
Bùi Sơ Yên bước ra từ phòng tắm, liền thấy Diêu Liệt dựa vào cửa sổ, chiếc áo choàng ngủ lỏng lẻo, để lộ một vùng bụng với cơ bụng rõ ràng. Ánh mắt cô ta trượt xuống dưới, má ửng hồng, bước nhanh đến, hững ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ khẽ v**t v* ngực anh ta, tựa vào lòng Diêu Liệt.
“A Liệt... lát nữa anh hãy đi nhé, bây giờ còn sớm.”
Lát nữa Diêu Liệt sẽ đi uống rượu với đám bạn, tiệc thâu đêm, vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa. Ban đầu anh ta định đi luôn, nhưng đúng lúc này, từ góc độ này, qua khe rèm cửa, anh ta đang chăm chú nhìn bóng dáng mảnh mai đang tản bộ trong vườn, muốn nhìn thêm một lát nữa.
“A Liệt anh đang nhìn gì vậy?”
Bùi Sơ Yên muốn kéo rèm cửa ra nhìn, giây tiếp theo bị Diêu Liệt đưa tay bóp cằm. Anh ta nhìn khuôn mặt đã tẩy trang của Bùi Sơ Yên, nhíu mày: “Sau này đừng động vào mặt nữa, cứng hết rồi.”
Mặt Bùi Sơ Yên tái đi, đột nhiên cảm thấy tay đối phương ấn vào gáy cô ta kéo xuống. Cô ta lại đỏ mặt, đánh anh ta một cái đầy e thẹn.
“A Liệt anh hư quá.”
Diêu Liệt nhắm mắt lại.
Trong đầu anh tưởng tượng khuôn mặt của Nghê Vụ.
Vài phút sau, Diêu Liệt mở mắt, nghe thấy Bùi Sơ Yên ho khan hai tiếng, anh cúi đầu nhìn cô ta, nắm lấy áo choàng tắm lau một cái.
“Sửa lại mặt đi, má trái làm thêm lúm đồng tiền.”
Bùi Sơ Yên không cười nổi.
Má trái làm lúm đồng tiền, chẳng phải chính là Trình Thanh Miểu sao?
Cái con béo chết tiệt kia khi cười, má trái có lúm đồng tiền.
Cô ta không biểu hiện ra ngoài, đợi Diêu Liệt thay quần áo rời đi xong, mới hất hết đồ trên bàn xuống, nghiến răng nghiến lợi.
Mấy năm nay, rõ ràng Trình Thanh Miểu đã biến mất, họp lớp ai cũng bảo nó chết rồi.
Cô ta chết thật thì tốt quá.
Bây giờ sống lại, còn gầy đi.
Còn dám quyến rũ cả chú của mình.
Bùi Hoài Duật bây giờ mới là người nắm quyền của nhà họ Bùi. Ba bị bệnh, mẹ cô ta từ khi ba bệnh thì không quan tâm công ty nữa, toàn tâm toàn ý chăm sóc ba, thậm chí còn rất lạnh nhạt với cô ta.
Cô ta đính hôn, ông bà nội của cô ta cũng không bày tỏ gì, 3% cổ phần nhà họ Bùi thì sao chứ? Cô ta mất quá nhiều, nhưng Nghê Vụ lại dễ dàng có được tất cả những thứ này.
Trong nhà này, ngay cả con chó Nemo còn quan trọng hơn cô ta.
Bùi Sơ Yên thay một bộ quần áo đi xuống lầu, cô ta muốn mở hai chai rượu ra uống để bình tĩnh lại.
Bữa tiệc gia đình hôm nay khá thịnh soạn, có mời đầu bếp riêng bên ngoài đến, phối hợp với hai đầu bếp nhà họ Bùi.
Lúc này, người hầu qua lại dọn dẹp sảnh tiệc, rửa chén bát.
Hai đầu bếp riêng mặc đồng phục đầu bếp màu đen vừa cười vừa dọn dẹp bát đĩa của mình. Mấy thứ này là họ tự mang theo, vừa dọn dẹp vừa nói chuyện cười đùa với mấy người giúp việc xung quanh.
Thị phi của hào môn luôn được phơi bày trong những cuộc nói chuyện vô tình như thế này.
“Tôi còn tưởng cô gái mặc áo xanh lam kia là tiểu thư nhà họ Bùi, cô ấy có nét mặt hơi giống cậu cả Bùi, tính cách cũng tốt, còn nói cảm ơn với chúng tôi nữa.”
“Đó là tphu nhân thứ tư.” Người giúp việc cười: “Cô Sơ Yên là người mặc lễ phục kiểu quốc phong màu đỏ ấy.”
Hai đầu bếp vừa nghe đến tên Bùi Sơ Yên liền im bặt.
Nhìn nhau một cái.
Ngay cả người giúp việc cũng im lặng.
Dường như đều biết tính khí của Bùi Sơ Yên.
Bùi Sơ Yên cầm một chai rượu vang đỏ, nắm chặt tay.
Người giúp việc nói xấu sau lưng, kệ họ đi.
Nhưng...
Nghê Vụ và Bùi Vân Hiền trông rất giống nhau sao?
Cô ta đứng ngoài bếp, hai người giúp việc và đầu bếp riêng bước ra, đều giật mình, vòng qua cô ta cúi đầu rời đi.
Bùi Sơ Yên gọi một người giúp việc lại.
“Cô nói xem, Nghê Vụ và Bùi Vân Hiền giống nhau ở chỗ nào?”
Người giúp việc run rẩy: “Tôi... tôi không biết...”
“Nói đi, tôi sẽ không đuổi việc cô.” Bùi Sơ Yên cười có vẻ âm hiểm.
Người giúp việc run rẩy, do dự một chút: “Là... khí chất, ánh mắt... hình dáng miệng có một chút...”