Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 198

Người hầu có vẻ nói năng lộn xộn, hoảng loạn đến mức không biết nên làm gì.


Cộng thêm sắc mặt Bùi Sơ Yên ngày càng u ám: “Thực ra cũng không giống... chỉ là cảm giác, nhìn thoáng qua thì khá giống.”


Một câu nói này như khơi dậy ngàn lớp sóng trong lòng Bùi Sơ Yên. Một câu "nhìn thoáng qua rất giống" của một người vô tâm, khiến toàn thân Bùi Sơ Yên đột nhiên run rẩy, trong lòng cô ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.


Nghê Vụ... có phải là con gái của Bùi Vân Hiền không?


Tần Uyển Khanh và Bùi Vân Hiền bị ép chia tay hồi đại học, Tần Uyển Khanh quay về quê liền bị sắp xếp kết hôn. Liệu có phải khi kết hôn với Trình Hữu Lâm, bà ấy đã mang thai rồi?


Nếu điều đó là thật...


Vậy thì trong cái nhà họ Bùi này, cô ta thành cái gì chứ?


Năm cô ta được nhà họ Bùi nhận nuôi mới bảy tuổi, lúc đó cô ta đã có ký ức. Hồi đó vợ chồng Bùi Vân Hiền đến viện phúc lợi nhận con nuôi, mỗi đứa trẻ đều cố gắng thể hiện bản thân, họ đã chọn cô ta trong đám con gái. Cô ta cuối cùng cũng có được cuộc sống nhung lụa nơi hào môn.


“Trong sân này còn trồng cây quế vàng, mấy tháng nữa là mùa thu, lúc đó hoa nở khắp vườn thơm ngát. Bên cạnh còn có mảnh đất nhỏ, mai mẹ dọn dẹp lại, đón bà ngoại con sang, để bà ở đây luôn!”


Kèm theo tiếng bước chân, Vu Tú Huệ và Nghê Vụ vừa nói vừa cười đi vào.


Bùi Sơ Yên nhìn chằm chằm mặt người giúp việc. 


“Câu đó mà cô dám nói ra ngoài, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi thành phố Tùng!”


Người giúp việc run rẩy.


Bùi Sơ Yên đi vài bước đến phòng khách, khoác tay Vu Tú Huệ, thân mật ngoan ngoãn nói: “Bà nội, cháu bảo nhà bếp chuẩn bị yến sào cho bà rồi, lát nữa bà ăn một chút nhé.”


“Được, A Liệt đi rồi à?” 


Vu Tú Huệ hỏi một câu, mặc dù hai nhà đã định rồi, nhưng nếu tối nay Diêu Liệt ở lại đây qua đêm, cũng không thích hợp. Tuy Sơ Yên và Diêu Liệt yêu nhau nhiều năm, nhưng dù sao cũng nên giữ thể diện một chút. Bà vỗ nhẹ tay Bùi Sơ Yên, dịu dàng dặn dò: “Ngày 15 tháng sau là cưới rồi, bà cũng không nỡ để cháu đi đâu.”


Bùi Sơ Yên gật đầu, trước mặt bà Bùi, cô ta luôn ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhìn thấy dì An đỡ bà lên lầu, ánh mắt cô ta lập tức thay đổi.


“Thím.” 


Bùi Sơ Yên nở một nụ cười, độc như cây anh túc, cô ta thân mật tiến lên, khoác tay Nghê Vụ khi cô đang định lên lầu.


Nghê Vụ muốn đẩy cô ta ra. Nhưng bà Bùi và dì An đang đi ở phía trước, Nghê Vụ nhìn Bùi Sơ Yên: “Có chuyện gì sao?”


“Thím, cháu thật sự hâm mộ thím và chú, tình cảm tốt như vậy. Chú thím đều học ở trường số 9, có phải là đã thích nhau từ hồi cấp ba rồi không? Hồi cấp ba thím nhất định là hoa khôi của trường, chắc chắn rất nhiều người theo đuổi.”


Vu Tú Huệ đi ở phía trước nghe thấy, cười cười, dừng bước quay lại nhìn hai người: “Vậy thì đúng là hời cho thằng Hoài Duật rồi.”


Dì An: “Đúng vậy, cậu tư nhà mình còn theo đuổi đến tận thành phố Tân cơ mà.”


Vu Tú Huệ nhìn Nghê Vụ, “Hóa ra hai đứa đã quen nhau từ hồi cấp ba, chuyện này đã mười mấy năm rồi. Lúc đó Bùi Hoài Duật quả thực rất bảnh bao, được các cô gái yêu thích, mỗi ngày đều bị nhét đầy thư tình.”


Vừa nói xong, Vu Tú Huệ đột nhiên nhớ ra gì đó, kéo dì An một cái, nói mình hơi chóng mặt, muốn về phòng nghỉ ngơi.


Nghê Vụ nhìn Bùi Sơ Yên, cánh tay đối phương thân mật khoác lên vai cô. Cô không biết tại sao cô ta cứ nhắc đến chuyện cấp ba mãi, có phải đã biết mình là Trình Thanh Miểu hay không.


Chờ Vu Tú Huệ đi rồi, cô hất tay Bùi Sơ Yên ra.


“Có gì cô cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo như vậy.”


“Thím, thím hiểu lầm cháu rồi, chúng ta đều là người một nhà.” 


Bùi Sơ Yên chắp hai tay sau lưng, ngón tay nắm chặt hai sợi tóc của Nghê Vụ. Đợi Nghê Vụ rời đi, cô ta lên lầu đến căn hộ của Bùi Vân Hiền và Tần Uyển Khanh, trong phòng vệ sinh, cô ta rất dễ dàng lấy được tóc của Bùi Vân Hiền.


Chưa kịp ra ngoài, cô đã nghe thấy vợ chồng họ đang cãi nhau trong thư phòng.


Quả nhiên là vì chuyện bức ảnh.


Bùi Vân Hiền cau mày, thở dài: “Uyển Khanh, em không thấy mỗi lần nhắc đến Nghê Vụ, em như biến thành người khác à? Chuyện cũ đã qua rồi. Trình Hữu Lâm vẫn đang chịu án, mọi thứ đã hơn ba mươi năm. Hôm nay là tiệc gia đình của hai nhà Bùi và Diêu.”


“Là tôi thay đổi à? Hay là anh đã trở nên không kiên nhẫn, đóa tường vi dẻo dai mà anh thích không còn là hình dáng hiện tại của tôi nữa, mà là Nghê Vụ. Nó lại còn giống tôi, bây giờ anh đã có suy nghĩ khác về nó đúng không?”


“Tần Uyển Khanh! Sao em lại có suy nghĩ hoang đường như vậy!” Bùi Vân Hiền kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt. 


“Đó là con gái của em đấy!”


“Cho nên nó rất giống tôi có phải không? Anh nhìn thấy nó, chẳng phải là nhìn thấy chính tôi năm xưa.”


Bùi Vân Hiền nhìn người phụ nữ trước mặt như nhìn người xa lạ, người vợ chung sống ba mươi năm của ông, lại vô lý ngang ngược đến vậy.


“Uyển Khanh, chúng ta bình tĩnh một chút.” 


Suy nghĩ cực đoan của Tần Uyển Khanh khiến Bùi Vân Hiền kinh ngạc. 


“Lễ đính hôn của Sơ Yên và Diêu Liệt sẽ được tổ chức vào ngày mốt. Sau khi kết thúc, khoảng thời gian giữa đó và hôn lễ là gần ba tuần, chúng ta ra ngoài thư giãn đi. Chẳng phải em luôn muốn đến Băng Thành sao?”


Băng Thành là thành phố cực bắc, cũng là quê hương của Bùi Vân Hiền. Tên gốc của ông là Tống Vân Hiền, ba ông Tống Chính Thanh là một nhà thư pháp nổi tiếng ở Băng Thành, mẹ ông Phùng Cầm Chi là một giáo viên múa cổ điển của thế kỷ trước.


Bùi Vân Hiền trước đây đã lên kế hoạch đưa Tần Uyển Khanh về quê xem, ngắm phong cảnh xứ tuyết.


Tần Uyển Khanh lại đột nhiên cười: “Tại sao phải đi? Anh muốn tôi rời đi, anh sợ gì à? Anh sợ tôi sẽ gây bất lợi cho Nghê Vụ sao?”


Bùi Vân Hiền cảm thấy, bây giờ ông không thể giao tiếp với Tần Uyển Khanh.


Đối phương dường như bị thứ gì đó hút hồn đoạt phách vậy.


Ông thở dài một tiếng.


“Ba mẹ thiên vị Bùi Hoài Duật, thậm chí chấp nhận để một người phụ nữ từng kết hôn và có con, như Nghê Vụ, bước vào cửa nhà họ Bùi. Vậy những khổ sở tôi đã chịu đựng năm đó thì sao? Hồi đó ba mẹ đã chia rẽ chúng ta như thế nào!”


“Ngay cả cấp dưới của ahn ở Bùi thị cũng bị điều chuyển công tác. Anh coi Bùi Hoài Duật là em trai, nó có coi anh là anh trai không!”


“Uyển Khanh!” Bùi Vân Hiền có cảm giác mệt mỏi.


“Anh rời khỏi Bùi thị, là vì lý do sức khỏe, hàng năm vẫn nhận được cổ tức của công ty. Anh nắm quyền từ năm 46 tuổi, đến nay đã 9 năm. Anh không có gì phải hổ thẹn với Bùi thị, Bùi thị cũng không phụ lòng anh. Nếu không phải vì nể mặt anh, Hoài Duật sẽ không đột nhiên ra nước ngoài, nó mới là người thừa kế thực sự của Bùi thị.”


Bên ngoài, có tiếng gõ cửa.


Tần Uyển Khanh đi qua mở cửa, Bùi Sơ Yên bưng khay thức ăn, trên đó đặt hai bát yến sào. 


“Ba mẹ, nhà bếp đã chuẩn bị rồi, ba mẹ cũng ăn một chút đi.”

Tần Uyển Khanh nhìn cô ta, ánh mắt dán chặt lên gương mặt ấy. Bùi Sơ Yên bị nhìn đến mức không thoải mái, cắn môi đầy ấm ức: “Mẹ, sao mẹ nhìn con như vậy? Con làm gì khiến mẹ giận à?”


Tần Uyển Khanh cảm thấy như cả thế giới đang phản bội mình, từ người chồng gắn bó ba mươi năm, cô con gái ngoan ngoãn, đến cha mẹ chồng bề ngoài hiền hậu.


Tất cả, vì Nghê Vụ, mà thay đổi hết.


Bùi Vân Hiền cho rằng vì cuộc cãi vã khiến vợ ông bị kích động, nên bà trút giận lên Sơ Yên.


Ông đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai con gái, ôn hòa nói. 


“Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”


Sau khi Bùi Sơ Yên rời đi, Bùi Vân Hiền đặt bát đĩa xuống, ông nắm tay Tần Uyển Khanh. 


“Yên Yên là con gái của chúng ta, em có giận anh thế nào đi nữa, nhưng Yên Yên là vô tội.”


“Cô ta là con gái của chúng ta sao?” 


Tần Uyển Khanh cười mỉa: “Bùi Vân Hiền, hai chúng ta không có con, tôi không thể sinh con.”


Bùi Sơ Yên vừa đóng cửa lại.


Câu nói bên trong, cô ta cũng đã nghe thấy.


Biểu cảm trên mặt cô ta, giống như một quả táo đang từ từ thối rữa, ngón tay bấu chặt nắm cửa.


 

Bình Luận (0)
Comment