Cô ta chợt nhớ ra điều gì, lấy từ trong túi ra một túi niêm phong trong suốt. Bên trong đặt vài sợi tóc, tóc dài là của Nghê Vụ, tóc ngắn là của Bùi Vân Hiền, cô ta đã lấy từ chiếc lược của ông.
Kết quả giám định dù là làm khẩn, cũng phải mất ba ngày mới có.
Mà ba ngày sau, là lễ đính hôn của cô ta và Diêu Liệt, khi đó sẽ mời hàng trăm cơ quan truyền thông.
Cô ta muốn cho Nghê Vụ thân bại danh liệt!
Cô ta muốn để cho tất cả mọi người đều biết, nhà họ Bùi ở thành phố Tùng đang che giấu một vụ bê bối kinh khủng đến mức nào.
Tần Uyển Khanh và Bùi Vân Hiền, cô ta cũng sẽ không để họ được yên.
Bùi Sơ Yên đi vài bước, mới lấy điện thoại ra, gọi cho Lận Thi Tuyên: “Tuyên Tuyên, cậu giúp tôi một việc.”
Chuyện Bùi Sơ Yên đuổi việc một người giúp việc nữ ngay trong đêm đã truyền đến tai dì An.
Vu Tú Huệ ngồi trước bàn trang điểm, dì An đang chải tóc cho bà.
“Đuổi thì đuổi, trả cô ta gấp đôi tiền lương. Rồi hỏi xem nếu cô ta còn muốn tiếp tục làm công việc này không, muốn thì giới thiệu cho một nơi.”
Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng...
“Tính tình của con bé Sơ Yên ấy vẫn quá kiêu ngạo. Mấy năm nay sắp xếp cho nó bao nhiêu buổi xem mắt, nó đều không thích, một lòng muốn gả cho Diêu Liệt, bây giờ cũng coi như được như ý nguyện.”
Vu Tú Huệ không thích cậu con trai nhà họ Diêu này, một kẻ ph*ng đ*ng. Nhưng cô cháu gái của bà lại cứ theo đuổi người ta.
Bà cũng nghĩ thoáng rồi, hơn nữa Sơ Yên cũng coi như lớn lên bên cạnh bà. Mặc dù không phải máu mủ nhà họ Bùi, nhưng bà chưa bao giờ tệ bạc với cô cháu gái này, từ ăn mặc đến đồ dùng, đều là tốt nhất.
“Trong tủ trang sức ở phòng thay đồ của tôi, có một mặt dây chuyền màu tím Đế Vương, tặng cho Sơ Yên làm quà đính hôn đi, bà đi chuẩn bị đi.”
“À đúng rồi, chuẩn bị thêm vài món quà cho Tuế Tuế nữa, cũng không biết mấy đứa bé tuổi này thích gì, ngày mai chúng ta đi trung tâm thương mại dạo một vòng.”
Dì An cười: “Quà mà bà chuẩn bị, chắc chắn bọn chúng sẽ thích.”
Bà theo Vu Tú Huệ ba mươi năm rồi, từ khi Vu Tú Huệ sinh Bùi Hoài Duật.
“Tôi nghe nói ông Vu đã tặng chiếc vòng ngọc xanh Đế Vương đó cho Nghê Vụ rồi, rất ưng ý đấy.”
“Ba đã chuẩn bị thì tôi cũng phải chuẩn bị, không biết tặng cô bé cái gì.”
Vu Tú Huệ chỉ mong gia đình hòa thuận, êm ấm dài lâu.
“Nhưng mà, bà cũng phải nhắc tôi nữa, bây giờ lớn tuổi rồi, lú lẫn rồi, nhiều khi nói không đúng lúc. Nếu tôi lỡ miệng nhắc đến chuyện bạn gái cũ của Hoài Duật, bà phải ra hiệu ngăn lại.”
Dì An cầm máy mát xa, giúp Vu Tú Huệ thư giãn vai gáy.
“Nghê Vụ có vẻ là người rất dễ gần, cho dù biết trước đây cậu tư có mối tình đầu thời đại học, chắc cũng chẳng sao, với lại cô ấy cũng từng kết hôn...”
“Không được, tôi hiểu mà, cô gái nào chẳng khao khát tình yêu duy nhất trọn vẹn, sau này bà phải nhắc tôi.”
Dì An do dự một chút, vẫn nói.
“Cậu tư hình như... vẫn còn vương vấn Trình Thanh Miểu. Bà còn nhớ không, năm đầu tiên cậu ấy sang Mỹ, Trình Thanh Miểu gửi một cái hộp, bên trong toàn là đồ mà cậu tư tặng cô ấy... Cái hộp đó, bây giờ cậu ấy vẫn còn giữ.”
Dì An chưa nói xong, Vu Tú Huệ đã nhíu mày đứng dậy.
“Làm sao có thể như vậy, đây chẳng phải là trăng hoa, ăn trong bát lại ngó trong nồi.”
“Không được, tôi phải đi tìm Bùi Hoài Duật hỏi cho rõ.”
Chân cẳng Vu Tú Huệ chưa lành hẳn, đi nhanh, suýt chút nữa thì ngã.
Dì An nhanh tay đỡ lấy.
Bùi Thành Quân đẩy cửa bước vào.
“Gấp gáp làm gì? Hỏi cho rõ chuyện gì? Đêm hôm mọi người đều ngủ hết rồi, hỏi ai chứ?”
Vu Tú Huệ trừng mắt nhìn ông: “Còn hỏi ai nữa.”
Bà không gặp Bùi Thành Quân thì không sao, vừa gặp lại đột nhiên có gì đó xẹt qua trong đầu, chăm chú nhìn mặt Bùi Thành Quân. Ông bị Vu Tú Huệ nhìn đến không thoải mái.
“Có gì bà nói thẳng đi.”
“Có phải ông vẫn chưa quên Mạnh Thục Cầm không? Cái cô hát hò trong đoàn quân đội thích đeo khăn quàng đỏ, tên Tiểu Mạnh đó, mối tình đầu của ông.”
“Chuyện cũ rích của mấy chục năm trước rồi, bà không thấy xấu hổ à?” Bùi Thành Quân liếc nhìn dì An, dì An hiểu ý rời đi.
“Đây là mối tình đầu của ông đấy, cô ấy còn tặng ông một chiếc khăn quàng cổ nữa đó? Ông vẫn còn cất giấu có phải không?”
“Mấy chục năm trôi qua rồi, bà vẫn còn nhớ à.”
Bùi Thành Quân đi tới, ấn vai Vu Tú Huệ bảo bà ngồi xuống bàn trang điểm, cầm lược gỗ, chải tóc cho bà. Trong gương, ông và Vu Tú Huệ, cả hai đều đã bạc trắng tóc.
“Tôi với tiểu Mạnh mấy chục năm nay chưa từng gặp mặt, cô ấy đã gả đến Băng Thành rồi, già cả rồi còn ghen tuông gì chứ.”
“Mấy tên đàn ông các ông đều như vậy, từ trẻ đến già đều không phải người tốt.”
Vu Tú Huệ đứng dậy, bà đột ngột đứng dậy. Bùi Thành Quân vẫn đang chải tóc cho bà, chiếc lược gỗ suýt nữa làm xước da đầu. Bà đau đến kêu á một tiếng, ông vội xoa xoa đầu bà, trách bà hấp tấp. Vu Tú Huệ xoa tóc: “Tối nay ngủ riêng, ông ra thư phòng ngủ đi.”
Đây là lần đầu tiên Nghê Vụ bước vào phòng của Bùi Hoài Duật trong nhà họ Bùi.
Một căn hộ ở tầng ba.
Cô mở cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhớ lại lời Vu Tú Huệ nói, ban đầu bên ngoài có một cây ngô đồng rất lớn, sau này vì hồi nhỏ anh nghịch ngợm trèo cây, Bùi Thành Quân liền cho người chặt cây đi.
Bùi Hoài Duật vừa tắm xong, từ phòng tắm bước ra. Chiếc áo choàng tắm đen ôm lấy thân hình săn chắc còn vương hơi nước, làm nổi bật đường nét hoàn mỹ. Mái tóc còn ươn ướt, anh đưa tay vuốt ngược ra sau, giọt nước chảy xuống theo gò má.
Anh đi đến bên cô, cùng nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ. Giọng nói pha lẫn ý cười: “Mẹ nói chuyện gì với em vậy?”
“Bà nói ở đây ban đầu có một cây ngô đồng, hồi nhỏ anh thích ở trên đó, nói hồi nhỏ anh là đứa không nghe lời nhất, là một đứa nhóc hư.”
Anh cười, không nói gì, cánh tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, xoay cô lại, để Nghê Vụ đối diện với anh. Mắt cô trong veo, thuần khiết, Bùi Hoài Duật tiến lại gần một bước, bóng tối bao phủ: “Anh hư chỗ nào?”
“Tối nay anh không được làm bậy.”
Nghê Vụ ôn tồn nhẹ nhàng thương lượng với anh. Nhưng không thể ngăn được tay Bùi Hoài Duật bắt đầu không ngoan ngoãn. Anh vừa tắm xong, trên người mang theo cảm giác thanh mát của sữa tắm, ngón tay lành lạnh, quấn lấy sợi dây buộc bên hông áo choàng ngủ của cô.
Nhẹ nhàng kéo một cái.
Áo choàng ngủ màu mơ sữa, như lụa sa tanh, làn da cô càng thêm mịn màng trắng nõn, chỉ cần kéo nhẹ một cái, liền trượt xuống ngay lập tức.
Nghê Vụ vội vàng kéo lại cổ áo, trừng mắt nhìn anh.
Cô muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.
“Hôm nay, em và ông Bùi... anh cả chơi cờ trong đình, có người dùng một bức ảnh được chụp sai góc, gửi cho Tần Uyển Khanh, vu khống em quyến rũ ông ấy...”
Bùi Hoài Duật nhíu mày: “Tần Uyển Khanh làm khó dễ em à?”
“Em thấy thần kinh bà ta đã không còn bình thường rồi.”
Nghê Vụ không biết phải miêu tả thế nào. Trước đây khi chưa biết Tần Uyển Khanh là mẹ ruột mình, cô đã từng theo dõi Weibo và tác phẩm của bà ta. Tần Uyển Khanh là một nhà thiết kế thời trang xuất sắc, và đã một mình sáng lập ra Zero Muse.
“Bà ta luôn cảm thấy việc mình không thể sinh con, không thể mang thai với Bùi Vân Hiền, là do em gây ra, hận em vô cùng.”
“Bức ảnh đó, anh cũng đã xem rồi, 5 giờ 40 chiều, có người gửi cho anh email ẩn danh.”
“Có thể tra ra là ai không?” Thực ra Nghê Vụ đã có câu trả lời trong lòng, chỉ là dù sao cũng chưa được xác minh.
Khi Bùi Hoài Duật nhắc đến cái tên này, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần: “Bùi Sơ Yên.”