Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 200

“Thật sự là cô ta à?” 


Tuy đã biết câu trả lời, nhưng khi nghe xác nhận chính xác, cô vẫn có chút kinh ngạc. Là con cái, lại muốn dựng chuyện về ba mình,  cách “giết địch một trăm, hại mình một nghìn” như vậy, chỉ để khiến Tần Uyển Khanh làm khó mình thôi sao?


Hay là, Bùi Sơ Yên đã biết cô chính là Trình Thanh Miểu?


Từ thời cấp ba, cô đã phải chịu đựng rất nhiều ác ý vô cớ, trong đó có cả từ Bùi Sơ Yên. Nghê Vụ thật sự không hiểu mình đã làm gì khiến đối phương ghét đến vậy.


“Chuyện của bọn họ em không cần bận tâm, ngày mai chúng ta sẽ về chỗ ở của anh.” Bùi Hoài Duật nói: “Cứ coi như là gặp phải hai kẻ điên.”


“À, đúng rồi.” 


Giọng anh trầm xuống một chút: “Em đã nói chuyện gì với Diêu Liệt?” Anh thấy Nghê Vụ bước ra khỏi sảnh phụ thì chạm mặt Diêu Liệt.


“Anh ta có lẽ không nhận ra em.”


Nhưng Nghê Vụ cũng thấy kỳ lạ: “Thế nhưng anh ta đã giúp em.”


Cô hoàn toàn không đeo chiếc vòng tay nào, cũng không có chuyện anh ta để vòng tay ở thư phòng của Bùi Hoài Duật trên lầu ba.


Bùi Hoài Duật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. 


“Tránh xa anh ta ra.” Anh cảm nhận trên người Diêu Liệt có gì đó rất nguy hiểm.


Nghê Vụ ngẩng đầu: “Chẳng lẽ anh ghen?”


Anh tránh không trả lời, cúi người, trực tiếp vác cô lên, như vác bao tải. Nghê Vụ kêu lên một tiếng và đập vào lưng anh. 


Bùi Hoài Duật đặt cô lên giường, đệm mềm mại đàn hồi, Nghê Vụ chống tay ngồi dậy.


 “Em không có nói gì với Diêu Liệt cả... Ưm...”


Ngón tay anh giữ lấy cằm cô, buộc cô hé môi, cúi xuống áp vào, hôn cô. Mùi sữa tắm nam giới trên người anh chút xộc thẳng vào.


Nghê Vụ run lên trong khoảnh khắc bị hôn, cánh tay mềm yếu dựa vào đầu giường.


Cô th* d*c, giữa những nhịp hôn ngắt quãng, khẽ nói: “Nhưng em cảm thấy anh ta rất kỳ lạ... Hồi cấp ba... em cũng không có tiếp xúc gì với anh ta, chỉ là anh ta thường xuyên chặn em...”


Lúc đó Trình Thanh Miểu rất mập, còn Diêu Liệt là một kẻ ăn chơi, không học hành tử tế, kiểu người ai cũng ngán. Nhưng nhà anh ta lại giàu, đánh người xong cũng chỉ cần tới lễ chào cờ nói vài câu xin lỗi là hết chuyện.


Anh ta dẫn theo đám bạn bè xấu của mình, huýt sáo trêu chọc Trình Thanh Miểu trên đường tan học, mấy người bạn của anh ta còn buông lời tục tĩu với cô.


Khi Trình Thanh Miểu ăn bún tại quán gần cổng trường cũng gặp, cô cúi đầu, nghe thấy bàn bên cạnh cười ha hả nói: “Đó không phải là người ở bên lớp ba sao? Lúc chạy bộ hai cái quả bóng nước to đùng... Chậc chậc chậc...”


Hồi cấp ba, cô luôn rất tự ti, không chỉ vì béo phì, mà còn vì những lời nói khó nghe của người khác.


Vào mùa hè, cô vẫn mặc đồng phục thu đông dài tay.


Nhưng béo phì do nội tiết tố đâu dễ giảm cân như vậy. Cô cũng từng suy sụp, nhịn ăn hai ngày cũng không gầy được, nhưng cô không hối hận vì đã hiến tủy cho ông ngoại.


Nếu ông ngoại có thể sống, cô nguyện ý béo thêm một chút.


Lần tiếp xúc chính diện duy nhất, là vào cuối mùa hè năm lớp mười hai. Tiền quỹ lớp trong hộc bàn cô bị mất cắp, chỉ có Diêu Liệt có video.


Cô tìm Diêu Liệt.


Hai người hẹn nhau ở khách sạn gần cổng trường.


Ngày hôm đó cô rất sợ hãi, mấy nơi như thế này, cô không hề muốn đến.


Nghê Vụ nhớ lại đoạn ký ức đó, cắn môi, nhìn người đối diện, suy nghĩ cũng được kéo về.


Cô dựa vào lòng Bùi Hoài Duật: “Hôm đó Diêu Liệt đã quay lại một đoạn video của em.”


Nghê Vụ tựa trong lòng anh, không thấy được đôi mắt Bùi Hoài Duật mạnh mẽ co rút.


Anh nắm lấy tay cô, giọng khàn đặc: “Video gì?”


“Không phải loại anh nghĩ đâu, là...” 


Nhưng đối với Trình Thanh Miểu lúc bấy giờ, đó quả thực là một đoạn video mang tính sỉ nhục.


“Đó là mùa hè, em mặc đồng phục thể dục ngắn tay màu trắng, anh ta bắt em nhảy điệu cổ vũ của đội bóng rổ. Lúc ấy em rất béo, nhảy rất vụng về, trông như một chú chim cánh cụt to lớn. Quần áo mùa hè cũng mỏng...” 


Nghê Vụ cắn môi, cô nhắm mắt lại, giọng có chút nghẹn ngào.


Thời cấp ba của cô, chẳng hề tốt đẹp chút nào.


Cô sống ở nhà thím, chỉ muốn cố gắng học tập, để thoát khỏi đó. Đến băng vệ sinh cô còn phải mượn Tống Gia Văn, nói chi là áo ngực. Cô chỉ có hai cái, mặc từ năm lớp mười đến lớp mười hai, giặt vô số lần, về cơ bản không có độ nâng đỡ.


Nhảy múa biên độ lớn, lúc đó mặt cô đỏ bừng. Rõ ràng là có mặc quần áo, nhưng lại cảm thấy như không mặc gì.


Diêu Liệt giơ điện thoại lên, bật chế độ quay video, dí sát vào mặt cô, cười lớn, ánh mắt đầy vẻ ác ý thưởng thức.


Nghê Vụ hít sâu một hơi, ngực cô khó chịu, rất khó thở. Cô muốn đẩy Bùi Hoài Duật ra, đây là lần đầu tiên cô kể ra chuyện này. Nhưng không đẩy được, bị anh ôm chặt.


Giọng anh run run, khàn đặc: “Anh xin lỗi...”


Tay anh siết lại thành nắm đấm. Anh nghiến răng niệm tên Diêu Liệt trong lòng.


Giọng Nghê Vụ buồn bã, áp má vào ngực anh. Sau vài giây trấn tĩnh cảm xúc: “Anh xin lỗi cái gì... Đâu phải anh quay.”


Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy rồi, Diêu Liệt bây giờ... sắp kết hôn với Bùi Sơ Yên rồi.


Lúc đó quay video này, Diêu Liệt muốn đe dọa cô, giữ để lấy nó uy h**p cô. Thật ra cô không hiểu, tại sao Diêu Liệt lại nhằm vào cô. Cô cũng sợ video này bị Diêu Liệt truyền lên mạng nội bộ trường, bị mọi người châm chọc.


Sau này Diêu Liệt đi nước ngoài, Nghê Vụ cũng dần quên đi.


Thời gian quả thực có thể chữa lành vết thương. Ít nhất, khi nhắc đến không còn quá khó chịu nữa. Hơn nữa cô cũng không còn yếu đuối như xưa.


Ngày hôm sau Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật trở về căn hộ riêng của anh.


Lễ đính hôn của Bùi Sơ Yên và Diêu Liệt mời hơn trăm đơn vị truyền thông, các chi trong nhà họ Bùi cũng đều đến. Nghê Vụ không muốn bị bàn tán, nên quyết định ở lại thành phố Tùng vài hôm, đợi qua lễ đính hôn rồi mới trở lại thành phố Tân.


Ba giờ chiều, quản gia khu nhà gọi điện nói có khách đến thăm.


Hai phút sau, chuông cửa reo, Nghê Vụ mở cửa, liền thấy sáu người mặc đồng phục công sở, hai nam bốn nữ, từ thang máy đẩy ra một hàng xe treo đầy quần áo, hai người trong số họ xách hộp trang sức.


Người nhân viên đứng đầu mỉm cười, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, hơi cúi người: “Xin hỏi có phải là cô Nghê không?”


Nghê Vụ gật đầu: “Các cô là...”


Cô nhìn những bộ quần áo trên xe đẩy, muôn màu muôn vẻ, còn có logo trên hộp trang sức.


“Đây đều là những thứ bà Bùi đã chọn vào sáng nay tại trung tâm thương mại, theo số đo của cô, còn có cả đồ trẻ em. Đây là trọn bộ trang sức đá quý, chúng tôi phụ trách giao tận nơi.”


Ba chiếc xe quần áo lần lượt được đẩy vào.


Người nhân viên đi đến trước ghế sofa, quỳ gối xuống, mở hộp trang sức cho Nghê Vụ xem.


“Còn một sợi dây chuyền sapphire hoa ngô*, đang điều hàng, dự kiến lát nữa sẽ gửi tới.”


(*Cornflower blue (xanh hoa ngô): Đây là một thuật ngữ chuyên dùng trong ngành đá quý để mô tả một màu xanh lam rất đặc biệt và quý giá của sapphire. Nó là màu xanh lam tươi sáng, rực rỡ, có chút ánh tím nhẹ, giống với màu của hoa ngô (hay còn gọi là hoa thanh cúc). Đây là một trong những màu sắc được săn đón và đắt giá nhất đối với sapphire.)


Bùi Hoài Duật nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi thư phòng.


“Chuyện gì vậy?”


Nghê Vụ đứng trước xe quần áo, nhìn đống quần áo trẻ em đó, nói: “Mẹ gửi.”


“Tốt quá, cất vào phòng thay đồ đi.” 


Bùi Hoài Duật đi đến bên cạnh Nghê Vụ, cũng nhìn hàng váy nhỏ xinh, “Những màu này, Tuế Tuế hẳn là sẽ thích.”


Anh nắm tay Nghê Vụ: “Tìm thời gian nói với ba mẹ đi. Dù sao, đó cũng là cháu ruột của họ. Nếu không, họ cứ giục mãi chuyện sinh con thì biết làm sao.”

 

Bình Luận (0)
Comment