Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 201

Nghê Vụ nhìn anh, khẽ gật đầu.

Lát sau, nhân viên gửi đến một món trang sức khác, một sợi dây chuyền sapphire hoa ngô, mặt hình giọt nước 15 cara. Cùng với một chiếc trâm cài áo hình chuồn chuồn, được thiết kế tròn trịa đáng yêu, mắt chuồn chuồn được đính hai viên sapphire, cánh chuồn chuồn được làm rỗng bằng kỹ thuật khắc chạm tinh xảo. Nghê Vụ đoán chiếc trâm này có lẽ là Vu Tú Huệ đặc biệt tặng cho Tuế Tuế.

Mở Wechat, Nghê Vụ tìm tài khoản của Vu Tú Huệ, nhấp vào. Ảnh đại diện của bà rất thời thượng, chỉ nhìn ảnh này, còn tưởng là một cô gái tuổi teen nổi loạn. 

“Mẹ, con đã nhận được quần áo và trang sức rồi ạ, mẹ mua nhiều quá.”

“Không nhiều đâu, chỉ là không biết kích cỡ có vừa không? Nếu hôm nay con bé cùng với mẹ đi thử đồ ở trung tâm thương mại thì tốt quá.”

“Mẹ chỉ dựa vào tưởng tượng, cùng với lời giới thiệu của nhân viên. Nếu không vừa, chúng ta lại đi đổi cỡ. Nhưng trong trung tâm thương mại cũng có giới hạn thời gian, quá bảy ngày thì không cho đổi. Nếu không đổi được, mà kích cỡ lại không vừa, chẳng phải lãng phí sao.”

Vu Tú Huệ vừa nói, vừa gửi một biểu tượng mèo con đáng yêu.

Nghê Vụ cũng không nhịn được bật cười. 

“Con và Bùi Hoài Duật đã bàn bạc rồi. Đợi tiệc đính hôn hai nhà Bùi Diêu kết thúc, sẽ về thành phố Tân một chuyến, đón Tuế Tuế qua ở vài ngày.” Cô mở giao diện biểu tượng cảm xúc của mình, cũng tìm một biểu tượng cảm xúc dễ thương gửi qua.

“Hai vợ chồng con bàn bạc ổn thỏa là được rồi. [Hoa hồng][Cười toe toét]” 

Vu Tú Huệ hài lòng đặt điện thoại xuống, dì An một bên đang xoa bóp thư giãn vai gáy cho bà. 

“Cô tư còn trẻ, điều dưỡng cơ thể một chút, công việc không bận rộn nữa, đến lúc đó sẽ có con với cậu tư, bà cứ yên tâm đi.”

Vu Tú Huệ cũng phải đến năm 40 tuổi mới sinh ra Bùi Diên và Bùi Hoài Duật. Dì An cũng bắt đầu chăm sóc bà từ lúc đó.

“Thật ra Tuế Tuế cũng rất tốt, tôi cũng coi con bé như cháu nội ruột.” Vu Tú Huệ lẩm bẩm: “Chỉ là với nhan sắc của thằng tư và Tiểu Nghê, không sinh thêm đứa nữa thì phí quá.”

“Sơ Yên, cậu có chắc chắn muốn làm thế không? Tôi sợ...”

“Cậu sợ gì, có chuyện gì xảy ra tôi chịu hết. Tuyên Tuyên, chẳng phải cậu vẫn luôn thích chú tư của tôi à? Nếu bê bối của nhà họ Bùi bị phanh phui, Nghê Vụ sẽ bị thân bại danh liệt trước mặt hàng trăm cơ quan truyền thông. Trong ngày đính hôn của tôi, ông ngoại tôi cũng sẽ đến, cậu biết thân phận của ông ấy rồi, ông ấy chắc chắn không thể chấp nhận chuyện như vậy xảy ra. Nhà họ Bùi có một cô cháu dâu như thế, chẳng phải sẽ làm ông ấy tức chết sao? Bọn họ tuy đã đăng ký kết hôn, nhưng tin tức kết hôn chưa được công bố, bên ngoài không ai biết chú tôi đã kết hôn. Đến lúc đó, cậu chính là thím của tôi rồi.”

Bùi Sơ Yên dụ dỗ bằng giọng nói dịu dàng, Lận Thi Tuyên chần chừ vài giây rồi gật đầu. Vì Bùi Hoài Duật, đến năm ba mươi tuổi cô vẫn chưa kết hôn.

Xuất thân của cô không hề tầm thường, nhưng Bùi Hoài Duật lại thích một người phụ nữ gia cảnh bình thường, hơn nữa còn là Nghê Vụ. Chẳng trách cô ta có thể lấy được tài nguyên của Bùi thị. Nếu cạnh tranh công bằng, chưa chắc cô đã thua.

Còn cả Tề Lộ, dám phản bội mình.

“Tuyên Tuyên, nhà họ Bùi chúng tôi, coi trọng nhất là danh dự. Đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu, bỏ thuốc vào rượu của chú tôi, đưa đến phòng nghỉ, đưa số phòng cho cậu. Chỉ cần hai người gạo nấu thành cơm...”

Cúp điện thoại xong.

Bùi Sơ Yên đứng trước bàn, ánh mắt lạnh lùng méo mó nhìn tờ giấy đang mở trên mặt bàn. Cô ta cầm lên, ngón tay run rẩy, xé tờ giấy thành những mảnh vụn, vứt vào thùng rác.

Có một góc còn sót lại.

Trên đó viết: phù hợp 99%.

Mười giờ đêm.

Nghê Vụ gọi video cho con gái, bà ngoại cũng xuất hiện. Bà ngoại cười ha hả nhưng lại dè dặt hỏi: “Ngày mai có phải... có phải con gái của Tiểu Tuyết sắp đính hôn không.”

Dù qua video, Nghê Vụ vẫn thấy khuôn mặt bà ngoại thoáng buồn bã thất vọng. Ánh mắt già nua, lời hỏi thăm dè dặt đó, giống như ánh nến yếu ớt. Nghê Vụ cảm thấy trong lòng nghẹn lại, cô gật đầu. Nói chuyện với bà ngoại vài câu, sau đó bà ngoại ra sân làm vườn. Nghê Vụ nhìn con gái, hỏi nhỏ: “Mấy hôm nay, bà cố ngoại có buồn không? Tần Uyển Khanh... Chính là người phụ nữ trung niên ăn mặc rất kiểu cách tuần trước ở nhà bà cố ngoại, bà ấy có gọi điện nói chuyện gì với bà cố ngoại không?”

Nghê An nghĩ một lát, lắc đầu.

“Không ạ, từ khi bà ấy đi, không hề liên lạc với bà cố ngoại. Bà cố ngoại biết ngày mai là con gái bà ấy đính hôn, muốn gọi điện, nhưng bà ấy cũng không nghe máy.”

Nghe lời con gái, Nghê Vụ thở dài. Cô đã dự đoán không sai. Tần Uyển Khanh chẳng qua chỉ coi bà ngoại như một con tin để nắm thóp cô, bà ta không thực sự quan tâm đến bà ngoại.

Một người con gái biến mất mấy chục năm, đột nhiên trở về, mang đến niềm vui mừng khôn xiết cho bà ngoại, rồi lại biến mất. Tâm trạng biến đổi lớn trong thời gian ngắn, một người già mới khỏi bệnh nặng, lòng đầy hy vọng được gặp con gái mình.

Nghê Vụ không biết diễn tả tâm trạng bà ngoại lúc này ra sao. Cô đột nhiên rất ghét Tần Uyển Khanh.

Nghê Vụ đứng dậy, đi đến thư phòng của Bùi Hoài Duật. Cô muốn nói với anh rằng ngay khi tiệc đính hôn của Bùi Sơ Yên kết thúc, cô sẽ về thành phố Tân ở bên bà ngoại, không muốn chờ thêm một phút nào nữa.

Nghe thấy Bùi Hoài Duật đang nói chuyện điện thoại, Nghê Vụ tạm thời không làm phiền. Vài phút sau, cô mới gõ cửa bước vào.

Bùi Hoài Duật nhìn cô. Chỉ vài phút trước, Tống Sâm gọi điện cho anh, báo cáo về các hoạt động riêng tư của Bùi Sơ Yên và Diêu Liệt trong mấy ngày gần đây. Vừa tra ra Bùi Sơ Yên nhận được một bưu kiện mã hóa gửi từ trung tâm giám định. Để không đánh rắn động cỏ, anh đã không chặn ngay lập tức.

Anh ra lệnh cho Tống Sâm điều tra nội dung của bưu kiện.

Bưu kiện gửi từ trung tâm giám định, Bùi Sơ Yên đang giám định cái gì?

Cô ta không mang huyết thống nhà họ Bùi, chuyện đó không hề nghi ngờ. Chẳng lẽ cô ta tìm được cha mẹ ruột của mình? Hay đang mưu tính điều gì khác?

Hai nhà Bùi và Diêu liên hôn, tiệc đính hôn được tổ chức vô cùng long trọng.

Chín giờ rưỡi sáng, hàng trăm cơ quan truyền thông đã ở ngoài địa điểm, dựng máy ảnh trực tiếp, đều muốn có được tin tức đầu tiên.

Người hâm mộ của Bùi Sơ Yên cũng tụ tập bên ngoài.

Người hâm mộ hò reo cổ vũ, hô vang khẩu hiệu ủng hộ, giơ cao băng rôn.

Bùi Sơ Yên là thiên kim duy nhất của nhà họ Bùi, vì vậy hôn lễ hôm nay cực kỳ long trọng. Cộng thêm Diêu Bắc Trình và Ứng Hứa Mai đều có quan hệ rộng, bữa tiệc đính hôn này có thể coi là một sự kiện lớn.

Theo phong tục, tiệc chính thức bắt đầu lúc mười hai giờ, khách không cần tới sớm, nhưng sảnh tiệc lúc này đã tấp nập. Toàn là người thân, bạn bè thân thiết của hai nhà đến giúp đỡ.

Vu Tú Huệ mặc chiếc sườn xám màu đỏ thẫm, mặt đầy niềm vui, chống gậy, bận rộn chăm lo từng chi tiết, luôn cảm thấy chưa đủ tốt.

“Ôi, sao ánh đèn không đủ sáng vậy, hôm qua thử vẫn ổn mà. Cái dải lụa này thắt thành nơ bướm là đẹp nhất đúng không nhỉ?”

Khuôn mặt vốn nghiêm nghị của Bùi Thành Quân cũng nở nụ cười.

Tần Uyển Khanh ở trong phòng trang điểm, nhìn Bùi Sơ Yên đang ngồi trước bàn trang điểm. Người con gái bà nuôi dưỡng ba mươi năm, khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng, rõ ràng là bà nên vui vẻ. Nhưng trong lòng lại như có một cái xương cá mắc kẹt, có phải vì bà phát hiện ra bức ảnh chụp sai góc đó là do nó gửi không?

Hay là thực sự vì không có quan hệ huyết thống, nuôi không thân.

Chưa nói đến Nghê Vụ và Vân Hiền có gì với nhau không, dù có thật, Sơ Yên chụp bức ảnh sai góc này gửi cho mình với động cơ gì?

Gửi nặc danh.

Rõ là nó cũng biết chột dạ.

Người con gái bà nuôi dưỡng ba mươi năm, vẻ ngoan ngoãn này, đều là giả ư?

Bình Luận (0)
Comment