“Mẹ, ba đâu rồi?”
Bùi Sơ Yên ngồi trước bàn, đã trang điểm tinh xảo và hoàn hảo. Chuyên viên trang điểm đang cố định vương miện kim cương trên đầu cô. Đây là món quà ra mắt mà Ứng Hứa Mai tặng cho con dâu, chiếc vương miện đính kim cương trị giá tám triệu. Dưới ánh đèn, lấp lánh rực rỡ, làm say lòng người.
“Ba con có vẻ hơi mệt, đang nghỉ trong phòng chờ. Lát nữa chúng ta gọi ba.”
Tần Uyển Khanh hoàn hồn, dù thế nào đi nữa, Sơ Yên là đứa con gái bà nuôi lớn, từ nhỏ đã thân thiết với bà. Hơn nữa, bà cũng không thể dễ dàng bị Nghê Vụ mê hoặc, không có bằng chứng, ai có thể chứng minh bức thư nặc danh đó là do Sơ Yên gửi chứ?
Bà bước tới, nhìn người trong gương, trên mặt cũng nở nụ cười, hôm nay là một ngày vui.
Bùi Sơ Yên bỗng cụp mi xuống, có chút thương cảm, giọng nghẹn lại: “Nếu con là con gái ruột của ba mẹ thì tốt quá, con sẵn lòng hiến thận cho ba, chỉ cần ba có thể khỏe mạnh.”
Tần Uyển Khanh cảm động: “Yên Yên...”
Chuyên viên trang điểm bên cạnh vội vàng dùng cọ dặm lại gò má cho cô: “Cô Bùi, bây giờ cô không thể khóc được, lớp trang điểm sẽ bị hỏng mất.”
Mười giờ sáng.
Khách khứa chưa đến hết nhưng trong sảnh tiệc đã rất nhộn nhịp.
Nghê Vụ không nhìn thấy Bùi Hoài Duật. Hôm nay nhà họ Bùi có rất nhiều khách, bên nhà ông Vu cũng có không ít người đến. Tình trạng sức khỏe của Bùi Vân Hiền không được tốt, nên chỉ có Bùi Hoài Duật đi tiếp đón. Một nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa cho Nghê Vụ một ly nước ép trái cây và rau củ tươi: “Cậu tư bảo tôi mang tới, cậu ấy đang tiếp đãi quý khách cùng ông cụ Bùi trong phòng tiếp khách.”
“Được, cảm ơn.”
Nghê Vụ uống một ngụm, vị cam trộn lẫn xoài.
Cô nhìn Vu Tú Huệ đang chống gậy ở đằng xa, cô cũng không giúp được gì. Lễ đính hôn của Bùi Sơ Yên, Nghê Vụ chỉ muốn là một người tham gia xa lạ, dự xong bữa tiệc buổi chiều là rời đi.
Đột nhiên, cô cảm thấy buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu.
Tối qua Nghê Vụ ngủ rất đủ giấc, chất lượng giấc ngủ rất tốt, vừa nãy vẫn còn rất tỉnh táo...
Cô chống tay đứng dậy, hơi loạng choạng. Vẫn là nhân viên phục vụ ban nãy đỡ lấy cô: “Cô tư, chắc cô mệt rồi, tôi đỡ cô đi nghỉ một lát nhé.”
Nghê Vụ không muốn nghỉ, tầm nhìn của cô hơi mơ hồ, trong lòng cảnh giác, cô đẩy đối phương một cái.
Nhân viên phục vụ nắm lấy cánh tay Nghê Vụ, liếc nhìn những người xung quanh, cũng có người chú ý chỗ này. Nhân viên phục vụ đỡ Nghê Vụ đi về phía phòng nghỉ, khẽ nói: “Cô tư hơi mệt rồi, tôi đỡ cô ấy đi nghỉ một lát.”
Lúc này trong sảnh chủ yếu là thân thích hai nhà, không ai nghi ngờ gì, chỉ gật đầu chào hỏi vài câu.
Cách đó không xa, Lận Thi Tuyên thấy Nghê Vụ bị dẫn đi, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống. Hôm nay quả là một ngày tốt lành, vừa có thể hủy hoại Nghê Vụ, lại vừa có thể khiến bản thân đạt được ý nguyện.
Vu Tú Huệ lúc này quay người lại, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Nghê Vụ bị nhân viên phục vụ đỡ đi, bà nhíu mày, cầm tay dì An: “Tiểu Nghê bị sao vậy?”
Vừa rồi bà không bị hoa mắt chứ. Đó là bóng lưng của Tiểu Nghê.
Hôm nay người nhà họ Bùi đều mặc đồ rất rực rỡ, Nghê Vụ mặc một chiếc sườn xám màu hồng nhạt kiểu Trung Quốc.
Bóng lưng này, rất giống. Nhưng chỉ là thoáng qua.
“Bà nội Bùi.”
Lận Thi Tuyên vội vàng gọi một tiếng, đi tới đỡ lấy cánh tay còn lại của bà.
“Bà nội Bùi, bà xem đèn trung tâm này còn cần chỉnh không? Hôm nay Yên Yên có bốn bộ trang phục, bà có muốn đến phòng trang điểm giúp cô ấy tham khảo một chút không?”
Vu Tú Huệ gật đầu: “Vậy chúng ta cùng qua đó đi.”
Lận Thi Tuyên không thể đi được, cô còn có việc quan trọng hơn.
Bùi Sơ Yên vừa gửi tin nhắn cho cô, Bùi Hoài Duật đã ở phòng nghỉ số 13.
Từ giờ đến 12 giờ khai tiệc, vẫn còn hai tiếng đồng hồ.
Lận Thi Tuyên nhìn xung quanh, cô đã mua chuộc phóng viên, một giờ nữa sẽ đến để phanh phui. Cho dù giữa chừng Bùi Hoài Duật tỉnh lại thì sao, cửa khóa trái, cô nam quả nữ, phòng nghỉ số 13 cô đặc biệt chọn, không có cửa sổ. Nó ở phía trong cùng, khách mời bình thường căn bản không thể đi vào, hơn nữa ở đây cách âm rất tốt.
Cửa vừa đóng lại, dường như trở thành một mật thất.
Không ai có thể rời đi.
Phòng của Nghê Vụ và Bùi Vân Hiền cũng là phòng nghỉ kín không cửa sổ. Thật ra Lận Thi Tuyên không hiểu, tại sao Bùi Sơ Yên lại muốn làm như vậy.
Cho dù là muốn hủy hoại Nghê Vụ, nhưng đó là ba cô ta, làm như vậy chẳng phải đồng thời khiến Bùi Vân Hiền và Tần Uyển Khanh cũng rơi vào vòng xoáy dư luận sao?
Lận Thi Tuyên đến phòng nghỉ số 13, nhân viên phục vụ đứng ở cửa hạ giọng nói: “Cậu tư đã ở bên trong, đây là điện thoại của cậu ấy.”
Lận Thi Tuyên thấy nhân viên phục vụ cầm một chiếc điện thoại màu đen trong tay, cô gật đầu. Lấy điện thoại của mình ra, gửi một tin nhắn cho paparazzi đã hẹn, một giờ nữa đến tung tin. Sau đó tắt màn hình điện thoại, cùng đưa cho nhân viên phục vụ giữ. Người phục vụ này cô đã mua chuộc từ lâu rồi.
Vào trong, khóa trái cửa từ bên ngoài.
Mọi việc đã sẵn sàng.
Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, không có điện thoại, không có cửa sổ, không thể liên lạc với bên ngoài. Bản thân cô cũng là nạn nhân bị 'hạ thuốc', cô bị hủy hoại trong sạch. Chỉ cần làm to chuyện, nhà họ Bùi sẽ không thể công bố tin kết hôn của Bùi Hoài Duật và Nghê Vụ, thêm việc Nghê Vụ dan díu với Bùi Vân Hiền. Bùi Hoài Duật chỉ có thể ly hôn với cô ta và cưới mình.
Lận Thi Tuyên nhếch môi, đẩy cửa bước vào. Ngay giây tiếp theo, nhân viên phục vụ đã khóa trái cửa phòng từ bên ngoài.
Phòng nghỉ rất yên tĩnh.
Lận Thi Tuyên nhìn bóng người đang nằm trên ghế sô pha, nôn nóng từ từ tiến lại gần, tim đập thình thịch.
Đến khi cô đến gần, nhìn rõ người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha, cả người cô sững lại, run rẩy: “Diêu Liệt, sao lại là anh ta?”
Diêu Liệt vẫn còn đang hôn mê, trên người mặc áo sơ mi trắng, cà vạt màu đỏ đô sẫm, rất hợp với vai diễn hôm nay.
Lận Thi Tuyên hoảng sợ quay người chạy về phía cửa, vặn tay nắm cửa, không nhúc nhích.
Cô đập cửa: “Mở cửa! Mở cửa mau!”
Nhầm rồi!!
Mọi thứ đều nhầm rồi!
Nghê Vụ mở mắt ra, phát hiện mình dường như đang ở trong một căn phòng. Toàn thân cô khó chịu, trong cơ thể như có lửa bốc ra, thiêu đốt da thịt cô.
Nghê Vụ đưa tay đẩy một cái, đột nhiên chạm vào một cơ thể ấm áp.
Cô sững sờ.
Dù đầu óc mơ hồ, Nghê Vụ cũng biết, người trước mặt không phải Bùi Hoài Duật. Cô cũng biết phản ứng trong cơ thể mình lúc này là bất thường, cô cố gắng cắn chặt môi, cấu vào lòng bàn tay, cơn đau k*ch th*ch thần kinh khiến cô tỉnh táo lại.
“Bùi? Ông Bùi?”
Nghê Vụ trợn tròn mắt.
Sao cô lại nằm cùng giường với Bùi Vân Hiền?
“Ông Bùi!”
Có lẽ vì quá kinh hãi, lưng Nghê Vụ toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cơn nóng trong người cũng giảm bớt đi nhiều, lý trí chiếm ưu thế. Cô lay cánh tay Bùi Vân Hiền, ông ta từ từ tỉnh lại, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Tuy ông là người nho nhã, nhưng dù sao cũng đã trải qua sóng gió thương trường lâu năm. Ngay lập tức đã biết được tình hình hiện tại, ông vỗ tay Nghê Vụ: “Đừng hoảng.”
Nghê Vụ ngồi trên ghế sô pha, Bùi Vân Hiền ngồi ở phía bên kia, hai người nhìn nhau. Bùi Vân Hiền cũng nhìn thấy sắc mặt cô ửng hồng bất thường, nhíu mày: “Cô không sao chứ.”
Thủ đoạn đê hèn như vậy, Bùi Vân Hiền không ngờ lại xuất hiện trong tiệc đính hôn của con gái mình, hơn nữa lại còn nhằm vào ông và Nghê Vụ.
Ông và Nghê Vụ có quan hệ gì?
Đó là em dâu của ông!
Hơn nữa, còn là con gái của Uyển Khanh.
Thủ đoạn của kẻ này, quả thật dơ bẩn và ti tiện! Ông nhất định phải lôi kẻ đó ra, tuyệt đối không tha thứ!
Bùi Vân Hiền sống 55 năm, đây là lần đầu tiên, ông tức giận đến thế!
Thật là hoang đường!
“Tôi không sao.”
Nghê Vụ dùng sức cấu vào lòng bàn tay.
Cô lục soát: “Nhân viên phục vụ kia có vấn đề, tôi đã uống hai ngụm nước ép...”
May mắn là cô không uống nhiều, nếu không bây giờ, cô chắc chắn đã mất ý thức rồi, đến lúc đó thật sự không thể giải thích rõ ràng được.