Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 206

Bùi Tĩnh Thư vội vàng kêu bảo vệ dọn dẹp hiện trường, nhưng số lượng bảo vệ không nhiều bằng paparazzi. Mấy paparazzi đó nghe thấy hai người tự vạch trần, hận không thể dí sát camera vào mặt hai người.


Trong chớp mắt, tình hình mất kiểm soát.


Bùi Tĩnh Thư hét lớn tên Bùi Sơ Yên bảo cô ta bình tĩnh, nhưng không thể rời đi. Vu Tú Huệ cần cô đỡ, đã bị tức đến đứng không vững.


Và những lời đó, tất cả những người có mặt đều nghe thấy.


Nào là “cho uống thuốc”, “chỉ đạo”, “kế hoạch”, “ngủ với Bùi Hoài Dật”. Tất cả đều được ghi lại rõ ràng qua ống kính trực tiếp.


Chuyện lớn như vậy xảy ra trong phòng nghỉ, những người trong sảnh tiệc làm sao có thể không biết. Bề ngoài đám người giàu có đều quần áo lụa là, cười nói vui vẻ, nhưng tất cả đều cầm điện thoại di động, mở ra chỉ thấy hàng loạt tiêu đề nóng hổi trên các trang tin.


#Chị em hào môn đấu đá nhau tại tiệc cưới, trần như nhộng# #Trực tiếp nóng tại tiệc đính hôn hào môn bậc nhất, chú rể ngoại tình# 


#Công tử nhà họ Diêu đầy vết cào xước, thiên kim nhà họ Lận khóc bên giường# 


#Âm mưu bỏ thuốc! Bộ mặt thật của thiên kim hào môn#


Hơn mười hot search liên tiếp bùng nổ, cư dân mạng hóng drama sôi sục.


“k*ch th*ch quá đi! Lận Thi Tuyên và Bùi Sơ Yên không phải là chị em tốt sao? Bạn thân ngủ với chồng? Lại còn ngay tại tiệc đính hôn?”


“Bồ không nghe Lận Thi Tuyên nói là cả hai cùng âm mưu, muốn ngủ với người khác, kết quả lại bỏ nhầm thuốc à.”


“Ly hôn gì chứ, Lận Thi Tuyên muốn ngủ với Bùi Hoài Duật, đó không phải là chú của Bùi Sơ Yên sao? Người ta đã kết hôn rồi mà vẫn muốn chen chân vào, đồ tiểu tam không biết xấu hổ!”


“Lầu trên là fan của Bùi Sơ Yên à, vẫn còn tẩy trắng cho cô ta à? Trong đoạn trực tiếp nói rất rõ ràng, thuốc là do Bùi Sơ Yên đưa, Bùi Sơ Yên dụ dỗ cô bạn thân của mình chen chân vào mối quan hệ của chú cô ta, đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”


“Chả trách hai chị em này chơi thân với nhau, đều là hai con hồ ly tinh.”


“Sơ Yên chắc chắn là vô tội, tôi không tin Sơ Yên là người như vậy. Video trực tiếp gì chứ, đều là cắt ghép, nhằm hạ bệ cô ấy thôi.”


“Hehe, bình thường thì nói Bùi Sơ Yên là thiên kim nhà họ Bùi, có tài nguyên, hô mưa gọi gió, giờ thì biết là xưởng nhỏ rồi chứ. Sơ Yên ở nhà luôn không được yêu thương, lần này chị ấy thật sự chịu ấm ức rồi.”


“@Giải trí Trung Bạch Bùi thị, mau ra thông báo đi!”


“@Giải trí Trung Bạch Bùi thị, mau lấy bằng chứng!”


“Ông Vu, ông không sao chứ!” Trong sảnh tiệc, có người kinh ngạc kêu lên.


Vu Hướng Đông th* d*c, bị những hình ảnh trong video k*ch th*ch không nhẹ, chú Lâm cũng tỉnh lại sau cơn sốc, vội vàng cúi xuống, giúp ông xoa ngực: “Ngài có ổn không?”


Mãi đến mấy phút sau, Vu Hướng Đông mới hoàn hồn. Nửa đời chinh chiến, mặt mũi sắp mất hết rồi.


Sắc mặt Bùi Thành Quân u ám, ông tung hoành thương trường mấy chục năm, uy danh lẫy lừng. Lúc này, trên mặt cũng lộ vẻ rạn nứt, nghe những lời bàn tán của khách khứa xung quanh, ông hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc, vuốt ngực.


Tiệc đính hôn hôm nay, vài lãnh đạo cấp cao của Bùi thị cũng có mặt, Bùi Thành Quân quát lớn: “Còn không mau liên hệ với phòng công chúng!”


Mặc dù tình hình hiện tại, quan hệ công chúng cũng vô dụng rồi.


“Ôi – Ba, ba không sao chứ?” 


Diêu Bắc Trình đỡ một ông lão tóc bạc trắng, giọng nói gấp gáp. “Mau gọi bệnh viện!”


Ông ta vội vàng kiểm tra khẩn cấp cho ông cụ Diêu nhưng bản thân là viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số Một, lúc này cũng bị vở kịch bất ngờ này tức đến run rẩy khắp người.


Tiệc đính hôn hôm nay, người quản lý trang viên có sắp xếp nhân viên y tế đi cùng, cùng với thuốc men cấp cứu tạm thời, vội vàng dùng cáng đẩy ông cụ Diêu rời đi.


Bùi thị lập tức triển khai xử lý khẩn cấp, nhưng vô ích. Vừa gỡ hot search xuống, vài phút sau đã có từ khóa mới leo top.


Quá hot, toàn mạng đang hóng drama lớn này của giới hào môn.


Mười phút sau, Bùi thị đã chi hơn ba mươi triệu cho truyền thông, nhưng càng dập càng cháy.


Paparazzi trực tiếp tại hiện trường, hàng chục phòng trực tiếp, mỗi phòng cả trăm nghìn người xem. Đóng một phòng, lại mọc ra vô số phòng khác. Hai người phụ nữ xé nhau loạn xạ, phanh phui đủ thứ bê bối. 


Lận Thi Tuyên tố Bùi Sơ Yên từng phẫu thuật thẩm mỹ, đặt túi ngực, còn chỉ rõ bệnh viện, bác sĩ, cả thời gian chỉnh sửa. Lận Thi Tuyên nuôi đội ngũ đóng thế, giúp mình thiết kế, đóng gói hình ảnh nhà thiết kế.


Bùi Tĩnh Thư và Tần Uyển Khanh muốn gạt đám phóng viên trước mặt để ngăn chặn vở kịch này. Nhưng đám paparazzi này làm sao chịu rời đi, chen chúc kín mít, vai kề vai. Tần Uyển Khanh lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, trong lúc hoảng loạn bị ai đó đẩy mạnh, thân hình loạng choạng suýt ngã thì được Bùi Vân Hiền kịp thời đỡ lấy.


Bùi Vân Hiền cau mày, quát lớn: “Tránh ra!” 


Có paparazzi giơ máy quay quay người lại, chĩa vào mặt ông: “Ông Bùi, bà Bùi, xin hỏi hai vị nghĩ sao về chuyện hôm nay?”


Các phóng viên bị chặn phía sau, thấy không lấy được tin tức đầu tiên, đều nhao nhao chĩa ống kính vào những người nhà họ Bùi.


Khuôn mặt Bùi Vân Hiền u ám, lời nói của phóng viên truyền thông như lưỡi kiếm sắc bén, đâm vào ông. Đồng thời, trong lòng ông cũng kinh ngạc, con gái ông đã trở nên như thế này từ lúc nào.


Cuối cùng, phòng trực tiếp bị toàn mạng đóng lại, là vì Bùi Sơ Yên xé rách quần áo trên ngực Lận Thi Tuyên, liên quan đến vấn đề văn hóa phẩm đồi trụy.


Trang viên khẩn cấp điều động hàng trăm nhân viên an ninh ngoài vườn, cuối cùng cũng kiểm soát được tình hình trước mắt.


Phòng nghỉ như vừa trải qua cơn thủy triều rút.


Diêu Liệt cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, chỉ là sắc mặt xanh mét. Diêu Bắc Trình xông tới, giáng mạnh một cái tát vào anh ta, rồi đá mạnh vào chân anh ta.


Âm thanh rõ ràng, dứt khoát.


Tiếng xương, gãy.


Diêu Liệt đau đến mặt đỏ bừng, co quắp trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa, nhưng tiếng r*n r*, bị nghẹn lại trong cổ họng. Anh ta trừng mắt nhìn Diêu Bắc Trình: “Mẹ nó, ba không nghe thấy sao? Con cũng bị bỏ thuốc!! Bị hai con ngu này đùa giỡn!”


Cái tát này của Diêu Bắc Trình, chủ yếu là để đáp lại nhà họ Bùi.


Lễ đính hôn này, chắc chắn sẽ không tiếp tục nữa.


Ông ta trừng mắt nhìn con trai mình. Và cũng nhìn Bùi Thành Quân cùng những người khác đang vội vã đến.


Người nhà họ Lận cũng bước vào, bà Lận cả người run rẩy, nhưng vội vàng đến khoác áo cho cô con gái đang chật vật, chỉ ôm chặt lấy con gái mình không nói được lời nào.


Lận Bình Trạch bước tới, nhìn cảnh tượng trước mắt, con gái m*nh tr*n như nhộng. Đáng lẽ, trong tình huống này, con gái mình phải là nạn nhân mới đúng,


Nhưng, con gái mình và Bùi Sơ Yên, hai người bọn họ, lại là kẻ chủ mưu.


Ông giơ tay định đánh xuống, Lận Thi Tuyên rụt cổ, nhào vào lòng Phó Dung. Lận phu nhân nắm lấy cánh tay đang vung xuống của Lận Bình Trạch. 


“Đừng, Bình Trạch, Tuyên Tuyên là con gái của chúng ta mà.”


Lận Bình Trạch hất ra: “Mặt mũi nhà họ Lận đều bị nó làm mất hết rồi!! Đây là đứa con gái tốt mà bà nuôi dạy đấy!”


Bùi Sơ Yên nhào đến bên cạnh Diêu Liệt, đỡ anh ta: “A Liệt, anh không sao chứ?”


Diêu Liệt bị đánh gãy một chân ngay tại chỗ, anh ta lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cút.”


“Hai người làm ra chuyện ngu xuẩn này, bỏ thuốc tôi, đây là kết quả mà cô muốn sao, Bùi Sơ Yên ?” 


Khi nói chuyện, anh ta đau đến run cả người, nhưng Diêu Liệt cũng không phải đồ ngốc. Chuyện này không thể giải thích rõ ràng, bản thân thực sự đã ngủ với Lận Thi Tuyên, cho dù là ai hạ thuốc, tự làm tự chịu cũng được, kết quả đã như vậy, tiệc đính hôn không thể tiếp tục, danh dự nhà họ Diêu cũng bị tổn hại. Cái chân này, dưỡng thương ba tháng, chính là cái giá mà nhà họ Diêu phải trả.


“Không phải A Liệt, không phải em làm!” 


Bùi Sơ Yên mắt đỏ hoe, cô ta làm sao có thể để bạn thân mình ngủ với chồng sắp cưới của mình chứ? Cô ta ôm cánh tay Diêu Liệt, cầu xin thảm thiết, bị Diêu Liệt hất ra.


Diêu Bắc Trình giữ vững lý trí: “Ông Bùi à, chuyện này quả thật Diêu Liệt nhà chúng tôi cũng có trách nhiệm. Nhưng hiện tại nó bị thương, tôi đưa nó đi trước, chuyện giữa hai nhà chúng ta... Xin cho phép tôi lát nữa sẽ đến làm phiền ông.”


Lận Bình Trạch cũng cúi đầu: “Ông Bùi, vậy chúng tôi xin phép rời đi trước, chuyện này, mong...”


Bùi Thành Quân phất tay, chỉ muốn kết thúc màn kịch này. Bảo họ cút nhanh đi, bây giờ ông không muốn nghe một lời nào.


Lận Bình Trạch vội vàng bảo Phó Dung dẫn theo Lận Thi Tuyên mặt mày xám xịt rời đi.


Diêu Bắc Trình cho người khiêng Diêu Liệt đi. Khi đang rời đi, bước chân Diêu Thư bỗng dừng lại, khi đi ra ngoài hành lang, cô nhìn thấy mấy bóng người đứng ở hành lang. Ánh mắt từ Nghê Vụ rơi xuống Bùi Hoài Duật ở bên cạnh, mím môi, dường như muốn nói gì đó, thở dài một tiếng rồi rời đi.


Bùi Sơ Yên thấy người nhà họ Diêu đưa Diêu Liệt đi, loạng choạng đuổi theo. 


“A Liệt, A Liệt anh nghe em giải thích, là con ngu Lận Thi Tuyên đó thích chú em, cô ta rõ ràng là hạ thuốc vào ly rượu của chú em... em cũng không biết sao lại thành anh.”


Đột nhiên, giọng Bùi Sơ Yên dừng lại đột ngột, như bị ai đó bóp chặt cổ.


Cô ta nhìn thấy cả nhóm người nhà họ Bùi đang đứng ngoài cửa: Cô, bà nội, ba mẹ, và cả...Bùi Hoài Duật và Nghê Vụ.


“Có phải là do mày không!! Tất cả là do mày làm đúng không!” 


Ánh mắt cô ta đầy oán độc, trừng mắt nhìn Nghê Vụ, định xông tới: “Không phải mày ở phòng nghỉ với ba tao sao? Tại sao hai người lại không sao!”


Cô ta nhào về phía Nghê Vụ. Bùi Hoài Duật nghiêng người, chặn Nghê Vụ lại, đồng thời một tay bóp mạnh cổ Bùi Sơ Yên.


Đối phương ngay lập tức bị nghẹt thở.


Mặt đỏ bừng, vùng vẫy như một con cá thiếu oxy.

Bình Luận (0)
Comment