Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 209

“Vâng.”


Lúc này nhân viên trang viên đi tới dọn dẹp sảnh tiệc, tấm màn bị hư hỏng chút ít, thấy Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật: “Cậu Bùi, cô Bùi.”


Nghê Vụ nhớ lại ánh mắt Bùi Sơ Yên nhìn mình, cô ta nói muốn tặng cô một món quà. Không ngờ, lại bị đổi thành video cô ta ăn trộm.


“Đoạn video này, là anh...” Nghê Vụ ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.


Bùi Hoài Duật nhướng mày, gật đầu: “Nó đã mua chuộc nhân viên ở đây, anh nhận được tin, liền đổi video.” 


Đoạn video ban đầu anh bảo cô xóa, giờ lại được phơi bày ra bằng một cách khác.


Mọi hành động của Bùi Sơ Yên ở đây hôm nay, người của anh đều theo dõi, bao gồm cả việc cô ta và Lận Thi Tuyên âm mưu bỏ thuốc anh.


Chẳng qua là họ gieo gió gặt bão mà thôi.


Có điều anh cũng nhìn thấy đoạn video Diêu Liệt quay Nghê Vụ, cái dáng vẻ vụng về nực cười mà cô tự nhận, tràn ngập sự tự ti của cô gái trẻ.


Hai người đan mười ngón tay vào nhau, bước ra khỏi trang viên. Bên ngoài trời xanh, gió nhẹ thổi qua, gần một giờ chiều, ánh nắng chói chang, là một ngày nắng đẹp.


Bùi Sơ Yên bị nhốt trong phòng, không thể liên lạc bên ngoài. Mỗi ngày chỉ có người hầu đúng giờ mang cơm đến.


Bùi thị khẩn cấp khởi động xử lý truyền thông, nhưng căn bản không thể cứu vãn được gì.


Bùi Sơ Yên ăn trộm tiền của bạn học cùng lớp hồi cấp ba, theo nguồn tin thân cận, cô ta trộm tiền quỹ lớp, và là trước kỳ thi Đại học. Đối phương tên là Trình Thanh Miểu, là một học sinh chăm chỉ học tập, gia cảnh nghèo khó, ở trọ tại nhà cậu, tiền quỹ lớp là tạm thời giữ hộ.


Nghe nói lúc đó, không ai tin cô ấy.


Không ai tin, một thiên kim nhà giàu lại đi ăn trộm tiền.


Trên mạng vì chuyện này mà ồn ào mấy ngày, gây ra cuộc thảo luận lớn và sự công kích một chiều nhằm vào Bùi Sơ Yên, bảo cô ta cút khỏi giới giải trí.


Còn những người đã mua vé tour diễn của cô ta thì yêu cầu hoàn tiền.


Làn sóng công kích này cũng lan đến khu vực bình luận chính thức của công ty giải trí Trung Bạch.


Bao gồm một số KOL, ngôi sao trong giới giải trí thường ngày thân thiết với Bùi Sơ Yên cũng bị vạ lây. Những người này lần lượt lên tiếng cắt đứt quan hệ, tuyên bố bản thân với Bùi Sơ Yên chỉ là quan hệ xã g*** h*p tác mà thôi.


Thậm chí có vô số tài khoản ẩn danh “bóc phốt” cô ta chảnh chọe, không hợp tác khi quay phim.


Nhất thời, tường đổ mọi người xô.


Bùi thị tổ chức họp báo, tuyên bố Bùi Sơ Yên vĩnh viễn rút khỏi giới giải trí, đồng thời hủy hôn ước với nhà họ Diêu.


Đội truyền thông của tập đoàn từng đề xuất chi số tiền lớn để liên hệ với Trình Thanh Miểu, muốn cô ấy đăng bài lên Weibo, nói rằng đã tha thứ, cuộc sống bình yên, chấp nhận lời xin lỗi và khoản bồi thường chính thức của Bùi thị.


Nhưng đề nghị này bị thẳng thừng bác bỏ.


Đề nghị này, trực tiếp bị cấp trên phủ quyết.


Bùi Hoài Duật đang trong phòng, đánh cờ với Bùi Thành Quân.


Hai người lại rất bình tĩnh, đối với sự biến động giá cổ phiếu do chuyện lần này gây ra, sắc mặt thản nhiên hiếm thấy.


Bùi Thành Quân hừ lạnh một tiếng: “Con đã sớm biết, Nghê Vụ chính là Trình Thanh Miểu, con gái của Tần Uyển Khanh trong cuộc hôn nhân trước?”


“Biết cũng chưa lâu.” 


Bùi Hoài Duật đặt quân cờ đen xuống, trực tiếp chặn đường đối phương. 


“Việc con rời khỏi nhà họ Bùi, còn dễ thực hiện hơn ly hôn. Nếu trong lòng ba khó chịu, không chịu nổi mối quan hệ này, thì đi làm công tác tư tưởng cho anh cả và chị dâu đi, xem có thể khuyên họ ly hôn không?”


“Con đang nói bậy bạ gì đấy!” Bùi Thành Quân cau mày.


“Con và Nghê Vụ, ngày mai chuẩn bị về thành phố Tân, không ở đây làm chướng mắt mọi người nữa.”


Sau khi ván cờ kết thúc, Bùi Thành Quân nói: “Lát nữa Vân Hiền và Uyển Khanh cũng về, con gọi Nghê Vụ đi. Tối nay chúng ta ăn một bữa cơm.” 


Ông lại liếc nhìn Bùi Hoài Duật: “Tối qua mẹ con bị sốt, hôm nay mới hạ, đừng chọc giận bà ấy.”


Bùi Hoài Duật nhếch môi: “Ba giờ vẫn ngủ riêng với mẹ con à.”


Bùi Thành Quân lườm anh một cái, râu ria run lên: “Con cũng khuyên bà ấy bớt làm mình làm mẩy đi.”


“Chưa làm ba chết vì làm mình làm mẩy, thì chưa tính là làm mình làm mẩy.”


Bùi Hoài Duật nói xong câu này thì đứng dậy, nghiêng người, đoán trước được hướng quân cờ mà Bùi Thành Quân định ném tới, rồi né tránh.


Trên đường đến, Nghê Vụ ghé một tiệm bánh, lấy hộp bánh ngọt ít đường đặt sẵn.


Khi đến nhà họ Bùi, cô liền nghe thấy tiếng la hét chói tai, cùng tiếng đồ vật bị ném vỡ từ trên lầu vọng xuống.


Bùi Hoài Duật vừa hay đi xuống lầu, nhìn thấy người hầu bưng bát đĩa vỡ đi xuống, anh trầm giọng: “Sau này không cần đưa cơm ba bữa cho Bùi Sơ Yên nữa, không muốn ăn thì đừng ăn.”


“Vâng.”


Anh đi xuống cầu thang, đến phòng khách, nhìn thấy Nghê Vụ đang ngồi ở đó. Anh nhìn hộp bánh đặt trên bàn, kiểu Trung, mở ra, lấy một miếng bánh hạt óc chó và chà là bên trong, ăn một miếng.


Nghê Vụ nhìn anh: “Là chuẩn bị cho mẹ đó.”


Cô hỏi: “Bây giờ bà còn sốt không?”


“Hạ một chút rồi, trưa nay đo là 37.8 độ.”


Nghê Vụ khá tự trách, Vu Tú Huệ đã lớn tuổi như vậy, còn phải chịu nhiều kích động như thế. Hơn nữa người ở độ tuổi này, tư tưởng rất khó thay đổi, khó mà chấp nhận được.


Phòng ngủ trên lầu, Vu Tú Huệ nằm trên ghế dài, nghe dì An nói Nghê Vụ đến. Bà chống tay muốn đứng dậy, rồi lại nằm xuống.


Lần gặp mặt này, có phải hơi ngại ngùng không.


Nói gì đây, nói bà không bận tâm đi, thì hai người con dâu lại là mẹ con... cái đó chắc chắn là bà có bận tâm.


Nói là bận tâm đi,  thì cũng chẳng còn cách nào khác, chẳng lẽ bắt hai đứa con trai ly hôn sao? Thật rối rắm.


Mà Nghê Vụ, lại chính là Trình Thanh Miểu, mối tình đầu năm đó của thằng tư.


Chuyện lớn như vậy đều giấu bà.


Dì An nhìn Vu Tú Huệ: “Phu nhân, tôi thấy cô tư đến còn mang theo một hộp bánh ngọt, là tặng cho bà đó. Cậu tư mở ra ăn mất mấy miếng rồi, nếu bà không xuống, cậu ấy sẽ ăn hết đấy.”


“Sao có thể như vậy được.” Vu Tú Huệ đứng dậy, dì An đỡ bà đi xuống lầu.


Đến phòng ăn, quả nhiên Bùi Hoài Duật đã ăn gần hết một hộp bánh ngọt.


Nghê Vụ đứng dậy, không gọi ai, tiếng ‘mẹ’ nghẹn lại trong cổ họng. Thực ra cô cũng sợ Vu Tú Huệ không chấp nhận.


Tối nay chắc chắn không chỉ đơn giản là ăn cơm. Người nhà họ Bùi đến rất đông đủ.


Bùi Hoài Duật gọi một tiếng: “Mẹ.”


Vu Tú Huệ “ừ” một tiếng, nhìn hộp bánh ngọt trên bàn, ra hiệu cho dì An. Bà ấy lập tức gói nửa hộp còn lại, Bùi Hoài Duật thấy vậy cười cười: “Mẹ, không phải mẹ nói không ăn mấy thứ này sao?”


“Ai nói mẹ không ăn.” 


Vu Tú Huệ ngồi trên ghế sofa, đảo mắt nhìn một lượt, nhìn về phía Nghê Vụ. Bà hắng giọng, ho khan hai cái, Nghê Vụ cúi người rót một chén trà, Vu Tú Huệ uống một ngụm, cảm thấy cổ họng sảng khoái. 


Bà nhìn cô con dâu này, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã đặc biệt vừa mắt, yêu thích cũng là yêu thích từ tận đáy lòng. Chỉ là chuyện ở tiệc cưới, quả thực làm bà kinh ngạc, cũng phải cho bà vài ngày để trấn tĩnh lại đã.


Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, Bùi Vân Hiền và Tần Uyển Khanh bước vào, theo sát phía sau là Bùi Tĩnh Thư cùng Cố Chuẩn và Cố Tử Mặc.


Bùi Thành Quân đi ra, ngồi trên ghế sofa, ông trầm giọng: “Tất cả ngồi xuống đi.”


Mọi người đi tới, áp suất trong phòng khách lập tức trở nên nặng nề.


Vu Tú Huệ ngày thường ghét nhất là kiểu cách của Bùi Thành Quân, hễ cất lời là như ra lệnh, khiến lũ trẻ không dám lên tiếng.


Nhưng tối nay… trước khi ăn cơm, quả thực nên mở một cuộc họp gia đình.


Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Tần Uyển Khanh dường như gầy đi rất nhiều, Bùi Vân Hiền cũng vậy, xem ra chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến hai người họ, cộng thêm chuyện hoang đường của Bùi Sơ Yên. Cằm Bùi Vân Hiền lún phún râu, dưới mắt thâm quầng, nhưng vẫn cố gắng gượng giữ tinh thần.


Bùi Tĩnh Thư bảo người hầu dẫn Cố Tử Mặc đi chơi.


Cố Tử Mặc nhìn Nghê Vụ, đột nhiên chạy tới, lấy một viên kẹo sữa từ cái ba lô nhỏ nhét vào tay cô. Thằng bé còn chưa kịp đi, đã bị Bùi Hoài Duật nắm cổ áo sau, nói: “Cho cậu một viên.”


Cố Tử Mặc mở túi ra: “Hết rồi, chỉ có một viên cho Nghê Nghê thôi.”


Bùi Hoài Duật lấy viên kẹo sữa từ trong tay Nghê Vụ: “Vậy viên này cậu lấy nhé.”


Anh bóc giấy kẹo, chuẩn bị ăn.


Cố Tử Mặc sốt ruột, lấy ra một miếng sô cô la từ trong túi: “Cái này cho cậu.” 


Rồi đưa viên kẹo sữa đã bóc vỏ trong tay Bùi Hoài Duật cho Nghê Vụ, “Dì ăn cái này đi, cái này ngon lắm.”


Nghê Vụ xoa đầu Cố Tử Mặc, người hầu bên cạnh dẫn thằng bé lên lầu.


Bùi Hoài Duật bóc sô cô la, cho vào miệng, sô cô la đen lan tỏa vị đắng nồng đậm, đầu lưỡi anh chạm vào má, nhìn Bùi Tĩnh Thư đang ngồi bên tay trái: “Con trai chị thiên vị thế.”


“Em có cái ăn là tốt lắm rồi đấy.”

Bình Luận (0)
Comment