Nghê Vụ đang lấy nước.
Mở vòi ra, không có nước chảy.
Cô vặn mạnh hơn, bất ngờ một luồng hơi nước nóng phả ra.
“A---”
Lòng bàn tay cô đau rát.
Nghê Vụ ngây người hai giây, ngón tay run rẩy.
Bỗng một bàn tay từ phía sau nắm lấy cổ tay cô, Nghê Vụ quay mặt lại thì nhìn thấy khuôn mặt Bùi Hoài Duật, cô theo bản năng muốn rút tay ra, anh trầm giọng: “Đừng cử động.”
Trong phòng vệ sinh.
Anh nắm tay Nghê Vụ, đặt dưới vòi nước xả.
Phòng vệ sinh yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách.
Nghê Vụ mấy lần muốn rút tay ra, nhưng lực nắm cổ tay của Bùi Hoài Duật tuy nhẹ, lại khiến cô không dễ thoát.
Hơn nữa, dường như cô càng muốn rút tay ra, sự kìm kẹp của anh lại càng chặt.
Bùi Hoài Duật này, bề ngoài là một bông hoa cao ngạo, phong thái trong sáng như trăng rằm.
Nhưng Nghê Vụ đã sớm biết từ mười năm trước, khi thấy anh mặc bộ đồng phục học sinh trắng tinh như mới, cúc áo cài chỉnh tề đến tận cùng, tay kẹp một điếu thuốc đi ra từ quán net.
Cốt cách phản nghịch trong con người anh, khi muốn làm điều gì đó, không ai có thể can thiệp.
Ngón tay Nghê Vụ được xả dưới dòng nước chảy trong 30 phút. Trong khoảng thời gian đó, có vài người đi ngang qua nhà vệ sinh, có bà tạp vụ đang lau sàn bên ngoài, vài ánh mắt đổ dồn vào hai người.
Cũng có người chào hỏi Bùi Hoài Duật.
“Bác sĩ Bùi.”
Bệnh viện là nơi đông đúc, bất kể chỗ nào cũng có người.
Chỉ trong ba mươi phút đó, đã có bảy tám bệnh nhân và nhân viên đi ngang chào hỏi anh.
Tất cả đều nhìn Nghê Vụ với ánh mắt rất kinh ngạc.
Dù gì thì danh tiếng lạnh lùng của Bùi Hoài Duật đã vang xa, không ai không tò mò người phụ nữ đứng cạnh anh là ai. Nghê Vụ chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống.
Bùi Hoài Duật mím môi cười.
Nhìn Nghê Vụ sắp cúi đầu đến tận ngực, dáng vẻ này vừa hài hước vừa thú vị, dường như chỉ cần có chút liên quan đến anh là cô đã thấy xui xẻo, chỉ mong được chạy thật xa.
Nhận ra điều này, anh lại càng hứng thú.
Vừa nói với cô những điều cần chú ý khi bị bỏng, đầu ngón tay vô thức xoa nhẹ.
Dưới đầu ngón tay, là một vùng da mịn màng như sứ.
Bùi Hoài Duật chỉ vô thức thực hiện động tác này, chỉ thị vô thức đã đi trước bộ não của anh rất xa.
Anh và người phụ nữ trước mặt này.
Bạn bè, người tình, bạn trai bạn gái, đều không phải.
Cùng lắm thì, là bệnh nhân và bác sĩ.
Thỉnh thoảng gặp nhau vài lần.
Bùi Hoài Duật không phải chưa từng gặp phụ nữ xinh đẹp, ngược lại, xung quanh anh tràn ngập những thiên kim tiểu thư danh giá, khuôn mặt xinh đẹp, khoác lên mình những món đồ hiệu đắt tiền, ăn mặc không chỗ nào là không tinh tế và cầu kỳ.
Cô đã kết hôn, có một cô con gái.
Nhưng trớ trêu thay, anh lại như bị ma ám, nảy sinh hứng thú với cô.
Bùi Hoài Duật nhìn cô, người phụ nữ cúi đầu, để lộ chiếc cổ thon dài mềm mại, vài sợi tóc rủ xuống, vương trên má, vương trên cổ.
Mấy sợi tóc này rõ ràng đang rủ trên cổ cô, nhưng Bùi Hoài Duật lại cảm thấy, đồng thời có thứ gì đó đang gãi nhẹ trái tim anh.
Hơi ngứa.
Từ việc ban đầu chỉ nắm cổ tay cô, dần dần lòng bàn tay anh áp sát vào cổ tay cô, lòng bàn tay anh rộng và khô ráo, làn da thô ráp vì thường xuyên tập thể hình. Một bàn tay đàn ông, dễ dàng bao trọn cổ tay mảnh mai của cô.
Tay Nghê Vụ khẽ run lên.
Cô cảm nhận được sự rộng rãi ấm áp từ lòng bàn tay người đàn ông.
Dần dần truyền qua cổ tay, truyền đến cô.
Sự tiếp xúc ấy, đã phá vỡ ranh giới giữa bác sĩ và bệnh nhân, trở nên mập mờ khó nói.
Tay còn lại của Nghê Vụ, chống lên bồn rửa tay màu đen.
Giọng cô rất nhẹ, mang theo chút run rẩy và trách móc:
“Bác sĩ Bùi, xin hãy tự trọng.”
Giọng nói của cô không giống thường ngày, mang chút giận dỗi, nhưng dáng vẻ tức giận ấy đối với Bùi Hoài Duật chẳng có chút lực sát thương nào.
Anh rất muốn nói với cô, đừng để lộ vẻ mặt như vậy trước đàn ông, đôi mắt trong veo mang theo vẻ xấu hổ và tức giận, trừng mắt nhìn anh, mắt long lanh ướt át. Biểu cảm này vừa như hờn dỗi vừa như làm nũng, chỉ khiến đàn ông muốn lấn tới.
Đây là lần thứ hai Nghê Vụ nói với anh “xin hãy tự trọng”.
Bùi Hoài Duật buông tay.
Nghê Vụ rút tay ra, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa bước một bước, lại không thoát khỏi phạm vi anh kiểm soát. Anh khẽ bước chân ra chặn trước mặt cô, thân hình cao gần mét chín hoàn toàn chiếm thế thượng phong, hai tay chống lên tường hai bên tay cô, cúi người nhìn cô.
Giữa hai người, chỉ còn khoảng cách bằng một bàn tay.
Bùi Hoài Duật chăm chú nhìn cô.
Không bỏ sót một biểu cảm nhỏ nào của cô.
“Lớp 11 ban 2, không có ai tên là Nghê Vụ.”
“Vậy rốt cuộc cô là ai?”
Cô giật mình trong lòng, cau mày suy nghĩ.
Hôm ở tiệm hoành thánh, anh hỏi cô học lớp nào, Nghê Vụ thuận miệng nói đại là ban 2.
Không ngờ, anh lại thực sự đi điều tra.
“Bác sĩ Bùi, tôi học cấp 3 ở đâu, học lớp nào, chẳng liên quan gì đến anh cả. Chúng ta không thân, hành vi hiện tại của anh đã vượt quá quan hệ bác sĩ – bệnh nhân rồi, tôi…”
Vẻ mặt Nghê Vụ né tránh một chút.
“Tôi có thể khiếu nại anh.”
Anh cười khẽ, giọng nhàn nhạt nói ra một địa chỉ email, bảo cô đó là hòm thư nội bộ của khoa, gửi đơn khiếu nại ở đó thì xử lý sẽ nhanh hơn.
Thấy cô không lên tiếng.
Bùi Hoài Duật đưa tay véo cằm cô nâng lên: “Nhớ chưa?”
“Tôi trước kia tên là Lý Vụ, chữ ‘Lý’ trong ‘Mộc Tử Lý’, lớp 11 ban 2, chuyển trường vào học kỳ sau, sau đó đổi họ. Còn từng đưa thư tình cho anh, nhưng anh là người hay quên, con gái đưa thư tình cho anh nhiều lắm, câu trả lời như vậy, anh hài lòng chưa?” Nghê Vụ vận dụng hết tốc độ suy nghĩ.
Cô đã bịa ra một lời nói dối có thật.
Đôi mắt người phụ nữ trong veo nhìn thẳng vào mắt anh.
Bề ngoài cô không hề có chút hoảng loạn nào.
Trái tim trong lồng ngực đã muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cái tên Lý Vụ, là có thật.
Chuyện đưa thư tình, cũng đã từng xảy ra.
“Đó là học kỳ hai của lớp 11, tháng năm, anh đang chơi bóng rổ trên sân, quả bóng suýt chút nữa đập trúng vai tôi. Ngày đó gió rất nóng, anh mặc chiếc áo số 9 màu xanh nhạt, hỏi tôi có sao không?”
“Tháng 7 thi xong tôi chuyển trường, quê tôi ở huyện Kê, trước khi đi, tôi chặn anh ở cầu thang, đưa cho anh một quyển sách, vì tôi nghe các bạn khác nói, anh thích đọc tiểu thuyết trinh thám, tôi liền mua một quyển sách của Higashino Keigo ở hiệu sách cổng trường, bên trong có một lá thư tình.”
“Tôi từng thích anh, giống như rất nhiều cô gái khác từng thầm mến anh, đứng từ xa nhìn anh rất nhiều lần… Nhưng anh chắc chắn không để ý đến tôi, vì tôi rất bình thường, nhỏ bé… Anh thì khác, anh luôn là người được chú ý, là tiêu điểm, là rực rỡ chói mắt…”
“Bùi Hoài Duật, tôi nói tôi tên gì cũng vô nghĩa. Tôi chỉ là một người từng thầm yêu anh.”
“Gặp mặt rồi, anh cũng chẳng nhận ra tôi là ai.”
Giọng Nghê Vụ có chút nghẹn ngào.
Cô lặng lẽ nhìn vào mắt Bùi Hoài Duật.
Lần này, cô không né tránh.
Cô đã nói một lời nói dối thật lòng.
Lý Vụ là có thật.
Gửi thư tình, cũng là có thật.
Bởi vì cô cũng giống như Lý Vụ, đều nhỏ bé bình thường, đỏ mặt chỉ dám nhìn anh từ xa.
Giữa họ có một khoảng cách rất xa.
Không phải cách biệt trời đất, không phải khác biệt một trời một vực.
Mà là hai người cùng lớp, gặp nhau mà chẳng nhận ra nhau.
Hai năm học chung lớp, chỉ nói vài câu ngắn ngủi.
Lý Vụ là bạn cùng bàn của Vạn Ngưng.
Cấp ba, Trình Thanh Miểu thường chơi chung với họ.
Quả thật bóng rổ suýt ném trúng Lý Vụ.
Bùi Hoài Duật cũng thật sự bước đến hỏi Lý Vụ có sao không.
Lúc đó Trình Thanh Miểu đứng gần đó.
Một lời nói dối thật được kể ra, thật thật giả giả, chẳng thể lần ra nữa.
Cô không biết mình đang kể về Lý Vụ, hay đang mượn Lý Vụ để nói ra chính mình.
Nghê Vụ không kìm được.
Mắt đỏ hoe, một giọt lệ lăn dài trên má.
Dọc theo gò má, rơi xuống tay anh.