Bùi Thành Quân ho khan một cái, mọi người bắt đầu quay lại vấn đề chính.
“Vân Hiền, Uyển Khanh, Sơ Yên là con gái của hai đứa. Chuyện này, hai đứa có gì muốn nói không?”
“Con sẽ đưa Sơ Yên...”
Bùi Vân Hiền vừa mở lời, đã bị Tần Uyển Khanh cắt ngang: “Ba, mẹ, Sơ Yên đã rút khỏi giới giải trí. Con bé lớn lên bên cạnh hai người. Lần này, hành vi quả thực quá cực đoan. Nhưng bây giờ, gia đình chúng ta có chuyện còn nghiêm trọng hơn thế này.”
Ánh mắt Tần Uyển Khanh nhìn thẳng vào mặt Nghê Vụ.
“Trình Thanh Miểu quả thực là con gái của con và chồng trước Trình Hữu Lâm. Lúc con biết, nó đã kết hôn với Bùi Hoài Duật.”
“Bùi Hoài Duật là người thừa kế Bùi thị, nó nên ly hôn với Nghê Vụ, để lập tức giảm thiểu thiệt hại. Nếu không chuyện này tuy tạm thời bị đè xuống, nhưng giấy không gói được lửa, không chừng một ngày nào đó sẽ bị phanh phui trên mạng, đến lúc đó ai có thể gánh nổi sự biến động giá cổ phiếu của Bùi thị.”
Tần Uyển Khanh đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi.
“Nó kết hôn với Bùi Hoài Duật, chính là để trả thù con. Con đã từng dùng năm trăm vạn để bán đứt mối quan hệ giữa con và nó. Trong lòng nó oán hận, không cam tâm, nên dùng cách này để trả thù việc con đã bỏ rơi nó!”
“Uyển Khanh.” Bùi Vân Hiền cau mày.
Trên đường đến, ông đã dặn dò Tần Uyển Khanh phải giữ bình tĩnh. Không ngờ, nhắc đến Nghê Vụ, bà ấy lại như phát điên.
Bùi Thành Quân mặt lạnh tanh, nhìn Tần Uyển Khanh, rồi lại nhìn Nghê Vụ: “Lúc con kết hôn với Hoài Duật, đã biết Tần Uyển Khanh là mẹ ruột của con rồi?”
“Con biết.” Giọng Nghê Vụ nhỏ nhưng rõ ràng.
Vu Tú Huệ cũng ôm ngực, hít vào một hơi.
Tần Uyển Khanh nhếch miệng: “Mọi người cũng nghe rồi đó, chính nó cũng thừa nhận. Nó luôn biết, chỉ là vì muốn trả thù việc con thiên vị Sơ Yên hồi trung học, trả thù con đã bỏ rơi nó, nên mới tìm cách gả vào nhà họ Bùi!”
Dường như lúc này, trước mặt hai ông bà Bùi, Tần Uyển Khanh đã vứt hết lời cảnh cáo của Bùi Hoài Duật ra sau đầu.
Bà đã nghĩ qua, tệ nhất là bà rời khỏi nhà họ Bùi.
Nhưng Nghê Vụ cũng phải giống như bà!
Nghê Vụ ngước lên, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng, lại thấy buồn cười: “Tôi thừa nhận cái gì?”
Vu Tú Huệ không nhịn được hỏi một câu: “Con kết hôn với Hoài Duật, là vì tình yêu, hay như Tần Uyển Khanh nói, là vì muốn trả thù nó.”
Bùi Hoài Duật vốn đã muốn lên tiếng trước mấy câu gây khó dễ của Tần Uyển Khanh vừa nãy. Bây giờ, anh dừng lại một chút. Anh nhìn Nghê Vụ, trong lòng lại vô cùng thấp thỏm, vì anh cũng muốn biết...
Cô, đối với anh, liệu có một chút tình yêu nào không.
Nghê Vụ hơi nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh, đối diện thẳng với anh, khóe môi cong lên: “Tất nhiên là vì tình yêu.”
Bùi Tĩnh Thư ở bên cạnh cười một tiếng. Cô ấy không ngờ lại thấy vẻ mặt căng thẳng này của em trai mình.
Bùi Hoài Duật nắm chặt tay Nghê Vụ, khóe môi cũng không nén được mà lộ ra một đường cong.
Vu Tú Huệ nghe được lời này, vừa mừng vừa có chút thở dài. Nhìn thấy con trai mình và cô gái nó yêu thương đến được với nhau, bà đương nhiên là vui vẻ. Bà cũng thấy được, hồi đại học sau khi chia tay với con bé Trình Thanh Miểu này, con trai bà luôn nhung nhớ không quên, không ngờ, đi một vòng, cuối cùng vẫn là cô ấy.
Thở dài là vì, tình thế bế tắc hiện tại.
Bà đẩy Bùi Thành Quân một cái, ông mau nói gì đi, nghĩ cách đi chứ.
Bà không muốn buông tay cả hai cô con dâu.
Mặc dù bà có chút ý kiến về cô con dâu cả này, nhưng dù sao cũng là người một nhà, cùng chung sống ba mươi năm. Cộng thêm việc năm xưa bắt Vân Hiền chia tay với nó, trong lòng Vu Tú Huệ cũng có chút áy náy.
Tần Uyển Khanh không ngờ, hai người còn ở đây thâm tình nhìn nhau thổ lộ. Bà đứng dậy, “Ba mẹ, Bùi thị là do ông nội lập nên, chắc chắn ba mẹ cũng không muốn lúc Bùi thị đang trên đỉnh cao lại xảy ra biến động giá cổ phiếu đúng không? Cũng đừng có bị nó lừa gạt, nếu nó thật sự yêu Hoài Duật, sao lại kết hôn sinh con với người đàn ông khác.”
Tần Uyển Khanh vừa nói, vừa lấy ra một túi giấy màu da bò từ trong túi xách: “Đây là bệnh án của Nghê Vụ. Chín năm rưỡi trước, sinh song thai tại khoa sản bệnh viện Thanh Vân, băng huyết sau sinh dẫn đến khó có thể mang thai lại, giống như con vậy.”
“Ba mẹ, lẽ nào ba mẹ muốn nhà họ Bùi tuyệt tự sao?” Câu nói này, lập tức chạm đến nỗi lo lắng sâu kín nhất của Bùi Thành Quân và Vu Tú Huệ.
Bùi Vân Hiền là con nuôi, nhưng Bùi Hoài Duật là con ruột mà bà trung niên mới có.
Sắc mặt hai ông bà thay đổi. Vu Tú Huệ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Chuyện này...
Sau này sẽ không thể mang thai nữa sao?
Vu Tú Huệ cầm túi giấy màu da bò trên bàn lên mở ra, nhìn bệnh án trên đó, ngón tay run rẩy. Dì An thấy vậy liền xoa lưng bà, muốn trấn an tinh thần.
Bùi Thành Quân cau mày, chìm vào suy nghĩ.
Tần Uyển Khanh cười, bà biết hai ông bà không thể chấp nhận được chuyện này. Bà ta nhìn Nghê Vụ, trong mắt đầy vẻ đắc ý, như thể là người chiến thắng.
Nghê Vụ không ngờ đối phương lại đi điều tra bệnh án của cô, một thủ đoạn không quang minh chính đại như vậy.
“Nghê Vụ à, chuyện này là thật sao... Bệnh án này là giả đúng không.” Vu Tú Huệ hơi thở dồn dập.
“Bác sĩ nói, con quả thực rất khó mang thai lại.” Mặc dù lời này, không phải là tuyệt đối.
Nghê Vụ không muốn giấu giếm.
Ánh mắt Bùi Hoài Duật lạnh lẽo như sương, quét về phía Tần Uyển Khanh: “Thật ồn ào.”
Anh đứng dậy, cũng cầm lấy một túi giấy, mở ra, lấy ra vài tờ giấy bên trong. Đưa cho Vu Tú Huệ và Bùi Thành Quân, giọng nói lại pha chút trêu đùa: “Đừng vội ngất, xem xong cái này rồi ngất cũng chưa muộn.”
Vu Tú Huệ trách mắng anh: “Mẹ ngất cái gì chứ, đã đến lúc này rồi còn không đứng đắn.”
Bà mở ra, nhìn thấy rõ ràng trên đó là báo cáo giám định gen của Bùi Hoài Duật và Nghê An.
Tay Bùi Thành Quân run lên, mắt mở lớn.
Bùi Hoài Duật nắm tay Nghê Vụ: “Nghê An là con gái của con và Nghê Vụ.”