Bùi Hoài Duật lái xe đến khu chợ đêm phía sau đại học S. Ở đây quanh năm khó kiếm chỗ đỗ, đường lại tắc, hai người phải đợi một lúc mới có chỗ trống.
Chợ đêm mùa hè luôn đặc biệt náo nhiệt. Nằm ở phía sau khu trường đại học, người qua lại tấp nập, có rất nhiều cặp đôi trẻ.
Bùi Hoài Duật đột nhiên nắm chặt tay Nghê Vụ, mười ngón tay đan vào nhau. Má cô hơi nóng, xung quanh toàn là nam thanh nữ tú, tự nhiên cô thấy ngượng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu mơ, vạt váy dài đến vị trí mười centimet phía trên đầu gối, để lộ đôi chân dài trắng nõn.
Thời tiết mùa hè oi bức, cô vốn nghĩ đến nhà họ Bùi chỉ để ăn một bữa cơm, nên cũng không trang điểm, mặt mộc ra ngoài, tùy tiện buộc một mái tóc đuôi ngựa.
“Chị ơi, chị có thể quét mã theo dõi tài khoản công khai này được không ạ?”
Nghê Vụ bị hai cô gái chặn lại, trên tay họ cầm một rổ băng đô, với các hình dáng đáng yêu. Hai nữ sinh trẻ tuổi, Nghê Vụ cũng không nỡ từ chối, tiện tay theo dõi, một cô khẽ kéo tay áo cô: “Chị ơi, có thể nhờ anh ấy cũng theo dõi được không ạ.”
“Xin chị giúp đỡ, câu lạc bộ bọn em có yêu cầu về số lượng theo dõi ạ.”
Bùi Hoài Duật, mặc áo đen quần đen, toàn thân trông khó gần. Ngày thường tóc sẽ được chải ngược ra sau, để lộ trán, mặc vest làm người ta cảm giác áp lực. Nghê Vụ thầm nghĩ nếu cô đi làm ở Bùi thị mà thấy khuôn mặt này của anh, chắc cả ngày sẽ phải dè chừng.
Hôm nay, tóc anh buông tự nhiên, mái hơi dài che nửa lông mày, khiến gương mặt càng khó gần, xa cách.
Nghê Vụ chìa tay về phía anh, giọng Bùi Hoài Duật khàn khàn: “Trong túi quần, tự lấy đi.”
Nghê Vụ lấy điện thoại từ túi quần anh ra, đang định hỏi mật khẩu, thì nó tự động mở khóa khi quét qua mặt cô.
Cô sững sờ, mở WeChat ra quét mã.
“Cảm ơn anh chị ạ.”
Hai cô gái cười, bảo Nghê Vụ chọn một chiếc băng đô làm quà. Cô chọn một chiếc băng đô tai mèo đeo lên đầu.
Hai cô gái đi xa, nói nhỏ với nhau: “Hai anh chị vừa rồi đẹp đôi quá, chắc không phải sinh viên đại học S đâu nhỉ? Nếu là sinh viên thì sao lúc bình chọn hoa khôi, nam thần của trường lại không có họ.”
“Anh ấy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng đẹp trai quá, vừa nãy mình còn lén chụp một tấm.”
“Chắc là khóa trước rồi, chiếc váy mà chị ấy mặc, có chút phong cách công sở, chắc là đã đi làm rồi.”
“Vậy à...”
Nghê Vụ chỉnh lại tóc, sờ sờ chiếc tai mèo nhỏ, hỏi Bùi Hoài Duật, “Đẹp không?”
Bùi Hoài Duật nhìn cô, miệng nhếch lên, nhưng không nói gì.
“Không đẹp à?”
Bùi Hoài Duật vẫn không nói gì.
Nghê Vụ lay cánh tay anh: “Thật sự không đẹp à?”
Cô thấy chiếc băng đô này khá dễ thương, cô đeo lên chắc chắn không xấu, Nghê Vụ lấy điện thoại ra, mở camera lên xem.
Đằng sau, truyền đến một tiếng cười, càng lúc tiếng cười càng rõ, lồng ngực anh khẽ rung.
“Anh cười cái gì?” Cô quay lại lườm.
Hai người đi đến một quầy mì lạnh nướng*, Nghê Vụ quét mã gọi món, xếp hàng.
(*Mì lạnh nướng là một món ăn đường phố nổi tiếng và phổ biến, có nguồn gốc từ vùng Đông Bắc Trung Quốc. Điều làm nên sự độc đáo của món ăn này chính là phần vỏ được làm từ những sợi mì lạnh được ép thành tấm, sau đó đem nướng trên bàn sắt nóng kèm theo một quả trứng gà được phết đều phía trên. Khi chín, mì được cuộn lại cùng với nhân là hành lá, xúc xích, rồi rưới lên hỗn hợp nước sốt đậm đà kết hợp giữa vị mặn, ngọt, chua và cay.)
“Đẹp.” Bùi Hoài Duật nói.
“Đẹp sao anh không nói sớm.”
“Nếu anh nói sớm, em đã không hỏi anh nhiều lần như vậy.”
“Nói gì thế này.”
“Vì em làm nũng đáng yêu lắm.”
“Em chỉ hỏi anh có đẹp không, em làm nũng lúc nào, đây cũng coi là làm nũng à?”
“Ừ.”
Nghê Vụ bật cười” “Anh ừ cái gì?”
Chẳng mấy chốc đã tới lượt họ, Nghê Vụ lấy mì lạnh nướng. Cô ăn vài miếng, bảo Bùi Hoài Duật đi mua trà sữa, cứ thế đi dạo đến hơn mười giờ. Mười giờ ở chợ đêm, chính là lúc nhộn nhịp nhất, ở đây thường xuyên náo nhiệt đến rạng sáng.
Nghê Vụ ngồi vào xe, Bùi Hoài Duật đưa cô một cái túi.
Cô mở ra nhìn: “Sao anh biết em muốn cái này.”
Là lần trước, khi họ đến chợ đêm, Nghê Vụ đã nhìn thấy một quả cầu pha lê trong một cửa hàng thủ công, lớn bằng lòng bàn tay, bên trong là cô gái mặc váy xanh lam và chàng trai mặc áo sơ mi trắng.
Nghê Vụ lật ngược quả cầu pha lê, bên trong tuyết và các hạt lấp lánh màu bạc lưu chuyển.
“Tiện tay mua lúc lấy trà sữa.”
Nghê Vụ nhìn hai người bên trong quả cầu pha lê, như thể mãi mãi được cố định ở đó.
Bùi Hoài Duật khởi động xe, ở đây hơi tắc đường. Sau khi ra khỏi khu trường đại học thì tình trạng đường sá tốt hơn, anh tùy tiện hỏi: “Thích không?”
Nghê Vụ không trả lời.
Xe chạy được một lúc, Bùi Hoài Duật mím môi: “Lần trước em khá thích cái này.”
Anh luôn nhớ nên lần này anh đã cố tình ghé thăm mấy cửa hàng thủ công đó.
Nghê Vụ vẫn không nói gì.
Anh nắm chặt vô lăng, đột nhiên cảm thấy lồng ngực có chút buồn bực vô cớ: “Nếu em không thích...”
“Vâng, thích chứ.”
Giọng cô nhẹ nhàng, như lông vũ quét qua trái tim anh, từ từ làm dịu đi sự bồn chồn lo lắng bên trong.
Anh siết mạnh vô lăng: “Thích sao em không nói?”
“Em cứ không trả lời, chẳng phải anh sẽ hỏi thêm vài lần sao?”
Nghê Vụ bày tỏ: “Anh trai à, em khá thích dáng vẻ lo lắng làm nũng của anh đó.”
Học theo anh đấy.
Bùi Hoài Duật bật cười, cười đến run lên: “Cái tốt thì em không học.”
Sáng hôm sau, khi Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật chuẩn bị về thành phố Tân, nhà họ Bùi gọi điện thoại đến, nói giữa đêm Vu Tú Huệ bị sốt cao, bây giờ đã vào bệnh viện.
Hai người vội vã đến bệnh viện.
Vu Tú Huệ đang truyền dịch, hai mắt sưng đỏ, nằm trên giường, trên trán dán miếng dán hạ sốt, Bùi Tĩnh Thư đang ở bên cạnh chăm sóc.
Dì An thấy Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật, nói nhỏ: “Tối qua bà cứ ở Phật đường niệm kinh, sáng sớm thì sốt cao, uống thuốc hạ sốt không thuyên giảm, nên mới đưa đến bệnh viện.”
Vu Tú Huệ có bệnh tim, sốt cao có thể gây ra nhiều biến chứng, chuyện tối qua, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cộng thêm sốt nhẹ. Giờ bà nằm trên giường, trong lúc mơ màng thấy một cậu bé gọi bà là bà nội.
Vu Tú Huệ tỉnh táo hơn một chút, rồi lại khóc, miệng không ngừng nói: “Nhà họ Bùi có lỗi với con.”
Vu Tú Huệ nằm viện ba ngày, Nghê Vụ ngày nào cũng đến bầu bạn.
Bà nắm tay Nghê Vụ, cô liền mở điện thoại ra, tìm ảnh Tuế Tuế lúc bé. Trong điện thoại cô có một album ảnh đầy đủ, ghi lại quá trình lớn lên của con bé từ 1 tuổi đến giờ.
Vu Tú Huệ vừa xem vừa lau nước mắt, hỏi Nghê Vụ đứa bé đó bây giờ chôn ở đâu.
Trong phòng bệnh, Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật đều sững lại.
Bùi Hoài Duật ngồi bên ghế sofa gọt táo. Lưỡi dao gọt hoa quả, cứa vào ngón tay, nghe Nghê Vụ khàn giọng nói: “Ở ngoài biển, con đã để thằng bé được tự do rồi.”
Vu Tú Huệ ngẩn người một lúc, nửa ngày sau, môi run rẩy.
Ngày thứ tư Vu Tú Huệ xuất viện, muốn cùng Nghê Vụ về thành phố Tân. Ý của Nghê Vụ là vài ngày nữa về, rồi đưa Tuế Tuế đến. Vu Tú Huệ không chịu, ai nói gì cũng không được, nhất định phải tự mình đi.
Bùi Hoài Duật liếc nhìn Bùi Thành Quân, ý là để ba khuyên mẹ.
Bùi Thành Quân nói: “Ba cùng mẹ con đi.”
Hai ông bà hôm nay nhất định phải đi. Nghê Vụ lo lắng cho sức khỏe của Vu Tú Huệ, ý định ban đầu là để bà nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Vu Tú Huệ không nghe lời: “Sức khỏe mẹ rất tốt, mẹ không gặp được Tuế Tuế mới là thật sự không tốt.”
Bùi Hoài Duật lái xe, một chiếc xe bốn người.
Đến thành phố Tân là khoảng hơn ba giờ chiều.
Nghê Vụ đã gọi điện thoại cho bà ngoại trước.
Xe chạy vào khu chung cư, dừng lại, Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật xuống xe.
Vu Tú Huệ đột nhiên mở vali, tìm cho Bùi Thành Quân một chiếc áo khoác kiểu Trung Quốc màu xanh đậm.
“Ông mặc cái này, cái này nhìn không u ám, tránh để lại ấn tượng không tốt với bà thông gia. Ông trông dữ quá.”
Nói rồi lại mở túi xách màu xám lông voi của mình, tìm ra chì kẻ mày: “Tôi vẽ cho ông một chút cho trông dịu dàng hơn.”
Bùi Thành Quân không vui mím môi, râu rung rung, nhưng không nói gì, và nhanh chóng thay áo khoác trên xe.