Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 220

Tòa nhà Bùi thị.


Phạm Thu Phương ngồi trong đại sảnh, xung quanh chật kín người, truyền thông chen chúc đưa tin, bóp méo sự thật, thổi phồng dư luận.


“Cháu rể tôi là Bùi Hoài Duật. Chúng tôi có quan hệ như vậy, mà nó lại đưa con gái tôi đi điều tra.”


“Con gái tôi bị đội điều tra đưa đi một ngày rồi. Chúng tôi không có chút tin tức nào, đến đây muốn gặp nó thì bị đuổi ra. Tôi là mợ của nó mà.”


Mỗi khi có bảo vệ lại gần, Phạm Thu Phương lập tức ôm đầu ngã lăn ra đất, gào ầm lên: “Đánh người rồi! Đánh người rồi!”


Tống Gia Lượng đỡ Phạm Thu Phương: “Chúng tôi muốn gặp Bùi Hoài Duật. Nếu không gặp được, chúng tôi sẽ ở lì đây, vạch trần sự thật!”


Mỗi ngày đều được tường thuật toàn bộ, máy quay lia cận mặt. Cộng thêm việc hai người ăn mặc giản dị, mắt đỏ hoe, dáng vẻ như tầng lớp lao động bị ức h**p, hình ảnh nhanh chóng gây bão mạng.


Vô số cư dân mạng đồng cảm, kịch liệt lên án sự vô tình của giới tư bản, chỉ trích gay gắt một số lãnh đạo cấp cao của Bùi thị, đặc biệt là Bùi Hoài Duật và Nghê Vụ, hai người máu lạnh vô tình. Không ít người mắng vị thiếu phu nhân này, vừa gả vào hào môn đã quên hết họ hàng nghèo khó, bộ mặt thật xấu xí!


Buổi tối đến nhà họ Bùi ăn cơm, trên bàn ăn, hai vị tiền bối nhà họ Bùi cũng không nhắc đến chuyện này, cứ giao cho bộ phận truyền thông xử lý là được.


Sau bữa cơm, Bùi Thành Quân bảo Bùi Hoài Duật lên thư phòng trên lầu.


Vu Tú Huệ nắm tay Nghê Vụ đi đến nhà kính. Trong nhà kính có nhiệt độ thích hợp, đang nuôi dưỡng một số loài hoa quý hiếm. Vu Tú Huệ thường ngày rất quý mấy loài hoa này, đặc biệt là hai chậu hoa lan kia.


Qua lớp kính, Nghê Vụ nhìn ánh trăng lạnh lẽo trong sân, mặt đất phủ một lớp sương giá.


Vu Tú Huệ tưởng cô đang lo lắng chuyện của cậu mợ. Bà đã biết chuyện từ tối hôm qua, còn bàn với Bùi Thành Quân đừng nhắc đến chuyện này trước mặt Nghê Vụ, vì hai người đó đó không phải người tốt.


Nếu thật sự là người tốt, làm sai một chút chuyện, thì cũng có thể thương lượng được. Họ cũng không phải là người không biết lý lẽ. Nhưng vừa ra tay đã mua chuộc truyền thông, bôi nhọ công ty, lăng mạ con trai và con dâu bà. Bắt tay với đám lá cải để dựng chuyện, gây bão dư luận, bạo lực mạng, thì đây đâu phải là một gia đình bình thường đàng hoàng.


“Nghê Vụ à, con không cần lo lắng chuyện của hai người cậu mợ kia, cũng không ảnh hưởng gì đến công ty đâu. Chỉ là trò vặt vãnh thôi.”


“Mẹ, con xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho mọi người.”


“Không phiền phức, không phiền phức tí nào.”


Mười giờ tối.


Nghê Vụ tắm xong bước ra khỏi phòng thì nghe thấy Bùi Hoài Duật đang gọi điện thoại. Thưa thớt vài từ, chắc là đang nói về chuyện của Tống Gia Văn. Người chị họ Tống Gia Văn này, từ mười năm trước đã làm quản lý dự án cho thương hiệu nhà thông minh trực thuộc Bùi thị. Ba năm nay, chắc là lại được thăng chức, quyền hạn lớn hơn một chút, nên mới tiếp xúc được với dữ liệu mật nội bộ.


Ấn tượng của Nghê Vụ về Tống Gia Văn đã rất mờ nhạt. Cô chỉ nhớ hồi cấp hai, cô và chị họ ngủ chung một phòng. Cô ngủ trên chiếc giường sofa, giường sofa do Tống Gia Lượng tự chế, phần dưới không vững, nên khi cô trở mình, góc giường kêu cót két một tiếng nhẹ.


Tống Gia Văn lấy chiếc gối trên giường ném qua. 


“Mày có thể yên tĩnh một chút không, mày thật sự nghĩ đây là nhà mày à.”


Gối bông ném vào người thật ra không đau.


Nhưng Trình Thanh Miểu cuộn mình trong chăn, mắt đỏ hoe không dám lên tiếng. Nơi này quả thật không phải nhà cô, cô giữ nguyên tư thế suốt cả đêm không dám cựa quậy.


Thật ra hồi còn nhỏ hơn một chút, cô vẫn ở nhà bà ngoại. Tống Gia Văn nghỉ hè, nghỉ đông sẽ về ở vài ngày, lúc đó chị họ vẫn chưa như vậy.


Con người sẽ thay đổi, sẽ dựa vào lời nói của cha mẹ để phán định cô là vai trò gì, phải dùng thái độ nào để đối xử với cô.


Trình Thanh Miểu không được Phạm Thu Phương yêu quý, Tống Gia Lượng thì kiểu nhu nhược không bày tỏ thái độ. Trong thế giới quan của Tống Gia Văn, dần dần hình thành nhận thức này một cách vô thức. Cô em họ này là một gánh nặng, ăn của họ, uống của họ. Họ không phải là họ hàng, bị mắng chửi là bình thường. 


Thậm chí còn méo mó đến mức, khi Tống Gia Văn đối xử không tốt với Trình Thanh Miểu thì Phạm Thu Phương còn khen ngợi.


Cứ như thể, đó là chuyện hiển nhiên phải thế.


Lâu dần trong môi trường như vậy cũng khiến Trình Thanh Miểu trở nên nhạy cảm, tự ti trong suốt những năm đi học.


Nghê Vụ khẽ thở dài một hơi, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương. Làn da trên mặt cô vẫn căng mọng, săn chắc, so với chính mình thời thiếu nữ cũng có sự thay đổi đáng kinh ngạc.


Nhưng cô đã không còn là cô gái tự ti nhạy cảm năm xưa, đã phá kén thành bướm.


Chỉ là đối với những việc làm của người chị họ này, và hậu quả mà nó gây ra, cô cảm thấy có chút thổn thức.


Bùi Hoài Duật cúp điện thoại, bước tới, luồn tay qua mái tóc dài còn hơi ẩm ướt của cô. Anh nhìn đám chai lọ trên bàn, có một chai chắc là tinh dầu dưỡng tóc. Cầm lên, nhìn nhãn dán phía sau ghi là xịt dưỡng tóc, liền xịt ra tay, sau đó nhẹ nhàng xoa lên mái tóc dài của cô.


“Vụ việc của Tống Gia Văn, điều tra đến đâu rồi?” Nghê Vụ khẽ cau mày. 


“Dữ liệu chị ta làm lộ, có ảnh hưởng gì đến Bùi thị không?”


“Thương hiệu nhà thông minh DreamHome của Bùi thị sắp ra mắt mẫu White Whale 3.0 vào quý sau, hiện đang trong giai đoạn bảo mật phát triển. Sản phẩm này tích hợp nhiều tính năng mới, đồng bộ hóa với thị trường nước ngoài. Nhưng dữ liệu cốt lõi đã bị rò rỉ. Điều tra cho thấy Tống Gia Văn có liên hệ ngầm với Vân Thiểm Tech, đối thủ trực tiếp trong lĩnh vực này.”


“Cô ta bán dữ liệu lõi của DreamHome cho Vân Thiểm.”


“Số tiền giao dịch cụ thể, hiện đội điều tra vẫn đang làm rõ, nhưng chắc chắn vượt quá mười triệu. Nếu không, cô ta sẽ chẳng liều đến vậy.”


“Vậy thiệt hại của Bùi thị có lớn không?”


“Dự án DreamHome quý tới hiện đã phải tạm dừng toàn bộ. Dữ liệu thử nghiệm cốt lõi bị rò rỉ, buộc phải khởi động lại nghiên cứu, thiệt hại ít nhất cũng hàng trăm triệu.”


Bùi Hoài Duật cầm máy sấy, giúp cô sấy khô tóc. Trong không khí mang theo mùi hương từ tóc cô, cùng hương tinh dầu cam thoang thoảng.


“Đội điều tra đã xác định, lúc đầu Tống Gia Văn đến Bùi thị không phải qua kênh tuyển dụng chính thức, mà là Tần Uyển Khanh tìm quan hệ nội bộ gửi vào. Nhưng vì năng lực nghiệp vụ khá tốt, trong mười năm cô ta liên tục thăng chức bốn lần, nên mới tiếp xúc được với dữ liệu cốt lõi.”


“Mối quan hệ của hai chúng ta chưa từng công khai ra bên ngoài. Phạm Thu Phương và Tống Gia Lượng, lại có thể dễ dàng liên hệ được với truyền thông, còn tìm đến tận trụ sở Bùi thị. Bộ phận truyền thông của Bùi thị đã liên hệ, miệng họ rất cứng. Trông có vẻ hoàn toàn không vì tiền, nhưng mà giống như là có người trả nhiều tiền hơn.”


Nghê Vụ cũng đã nghĩ đến điều này. 


“Là người của Vân Thiểm à? Nhưng họ không biết mối quan hệ của chúng ta.”


Cô nhìn Bùi Hoài Duật, đoán, “Là người quen của chúng ta.”


“Cô Sơ, cô thật sự là đại ân nhân của gia đình chúng tôi! Nếu không nhờ cô, bây giờ chúng tôi vẫn vô vọng cầu cứu!”


“Đúng vậy cô Sơ, thật sự cảm ơn cô đã giúp chúng tôi nhiều đến vậy. Tiếp theo chúng tôi phải làm gì để cứu con gái tôi ra đây?” Phạm Thu Phương lau nước mắt, đã làm ầm ĩ rồi, nhưng con gái bà vẫn bặt vô âm tín.


“Cứ làm ầm lên nữa, càng lớn càng tốt. Mấy công ty niêm yết như thế này càng coi trọng dư luận và uy tín. Tôi sẽ cho người giúp các vị, đừng dừng lại.” 


Bùi Sơ Yên thầm mắng mấy tên ngu xuẩn này. Tống Gia Văn phạm tội kinh tế, sẽ sớm bị chuyển giao để xét xử, án phạt ít nhất là mười năm tù.


Cô ta mỉm cười, dò hỏi: “Tôi nghe nói phu nhân tổng giám đốc Bùi là cháu gái hai người, quan hệ như thế mà cô ta không giúp à? Tôi còn nghe nói, cô ta có một người bà ngoại…”


Phạm Thu Phương lập tức nổi giận: “Con nhỏ Nghê Vụ đó là đồ vong ân bội nghĩa! Trước kia nhờ có chúng tôi mới sống được, giờ nó gả vào nhà họ Bùi rồi, cho chúng tôi vài chục triệu chẳng phải chuyện đương nhiên à? Phải, nó có một bà ngoại, mà mụ già đó cũng chỉ biết bênh nó!”


“Bà ngoại của cô ta ở đâu?”


“Hồi trước ở huyện Thải Vân, giờ dọn về thành phố Tùng rồi.”
Phạm Thu Phương véo tay chồng, giục: “Mẹ anh đang ở đâu? Anh biết chứ? Mau nói đi!”

Bình Luận (0)
Comment