Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 221

“Ở đường Hồng Phong phía Nam thành phố.” 


Tống Gia Lượng có vẻ bất mãn, cúp điện thoại: “Bà nói nhiều như vậy với người ngoài làm gì?”


“Hừ, người ngoài gì chứ, đó là ân nhân của chúng ta. Nếu không nhờ cô Sơ, bây giờ chúng ta vẫn vô vọng cầu cứu đó. Ông nhẫn tâm nhìn con gái chúng ta chịu khổ à?”


Bùi Sơ Yên vừa cúp điện thoại, cửa phòng đã bị đẩy từ bên ngoài vào.


Bùi Vân Hiền gõ cửa rồi bước vào: “Ngày mai chúng ta lên đường về nhà, sắp đến Tết rồi. Con cũng mau thu dọn đồ đạc của mình đi.”


“Con biết rồi, ba.” Bùi Sơ Yên giấu điện thoại ra sau lưng, vẻ mặt ngoan ngoãn, hiểu chuyện.


Bùi Vân Hiền gật đầu: “Lần này về nhà, con phải nhớ kỹ, đừng gây xung đột với chú thím con. Thời gian này, ông bà cũng rất nhớ con, mấy hôm trước bà còn gọi điện hỏi thăm tình hình của con.”


“Con đã biết ạ.” 


Bùi Sơ Yên bước tới khoác tay Bùi Vân Hiền, giọng nói đầy vẻ hối lỗi: “Lần này con thật lòng hối lỗi. Sau khi về nhà, con sẽ chủ động xin lỗi chú thím. Chuyện trước đây, đều là lỗi của con.”


Bùi Vân Hiền xoa đầu cô một cái, giống như hồi nhỏ, cảm thấy an ủi. “Tốt, sau này gia đình chúng ta hòa thuận êm ấm.”


Sau khi Bùi Vân Hiền rời đi, vẻ mặt Bùi Sơ Yên lập tức thay đổi. Hừ, hòa thuận êm ấm à? Nếu không phải Nghê Vụ, cô ta đã kết hôn với A Liệt rồi.


Cô ta cũng sẽ không phải rút khỏi giới giải trí, bị đám fan quay lưng, chửi bới, bạo lực mạng. Sẽ không có ai mắng cô ta là kẻ trộm. Ngay cả khi đến thành phố Tân, ra ngoài cô ta cũng phải bịt kín mít, bị người khác nhận ra là sẽ có người chỉ vào mặt cô mà mắng: “Hình như đây là ngôi sao giải trí kia đúng không, nghe nói từ nhỏ đã ăn trộm!”


Tất cả mấy thứ này, cô ta sẽ trả lại cho Nghê Vụ từng chút một!


Bùi Vân Hiền trở về phòng, ông ngồi trên đầu giường đọc sách một lúc. Tần Uyển Khanh thu dọn hành lý xong, Bùi Vân Hiền dặn dò: “Lần này về, em không được như trước nữa.”


Bốn tháng ở thành phố Tân, dù Tần Uyển Khanh vẫn có phần cực đoan, nhưng không còn đầy rẫy oán hận. Bà gật đầu: “Em biết rồi, anh yên tâm, em sẽ không gây chuyện.”


Bùi Vân Hiền sững sờ một chút, nhìn mặt vợ. Tần Uyển Khanh là người mạnh mẽ, nói ra những lời nhún nhường như vậy, khiến lồng ngực ông cảm thấy nghèn nghẹn.


Tần Uyển Khanh bước tới, ngồi xuống mép giường. Bùi Vân Hiền đưa tay sờ má bà: “Dù sao thì cô ấy cũng là con gái của em. Cô ấy không sai, em cũng không sai. Nếu phải trách, thì trách anh, trách anh năm đó không đủ kiên định, không nắm chặt tay em.”


“Em không trách anh. Lần này về, em sẽ không nói gì cả, em cứ coi như không có nó.” 


Nhìn thân hình gầy gò, mệt mỏi, hốc hác của chồng ở khoảng cách gần như vậy, bà khẽ hỏi: “Anh sao rồi, vẫn khó chịu lắm à?”


Gần đây tình hình của Bùi Vân Hiền không tốt, bệnh tình nặng hơn, chu kỳ lọc máu cũng ngắn lại. Trước đây chỉ cần lọc một lần mỗi tuần, giờ đã rút xuống còn ba, bốn ngày. 


Tần Uyển Khanh không còn bận tâm đến những chuyện khác, thậm chí nguyện ở lại Băng Thành cả đời, chỉ cần được ở bên người mà bà yêu thương. Thậm chí bà bắt đầu ăn chay, ngày nào cũng niệm kinh, cầu khấn, mong có thể tìm được thận hiến thích hợp. Nhưng máu của Bùi Vân Hiền thuộc nhóm đặc biệt, từ lúc phát bệnh đến nay vẫn chưa có người phù hợp.


Rời xa thành phố Tùng, tránh khỏi những ký ức đau đớn và những người khiến bà tổn thương, tinh thần bà cũng dần ổn định lại. Nếu không phải vì Tết, có lẽ bà đã không muốn trở về nữa.


Ngày trở về, họ đến nhà họ Bùi lúc bốn giờ chiều. Bùi Vân Hiền mặc quần áo dày, nhưng vì quá gầy nên trông không hề luộm thuộm. Quản gia vui vẻ gọi to: “Cậu cả, cô cả, cô Sơ Yên.”


Bữa tiệc gia đình tối nay nhà họ Bùi tề tựu đông đủ. Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật bước xuống lầu, Bùi Tĩnh Thư và Cố Chuẩn cùng Tử Mặc sẽ đến sau nửa tiếng nữa.


Không khí quả thật có chút ngưng trệ, ngại ngùng.


Mặc dù đã bốn tháng trôi qua, nhưng trò hề trong tiệc đính hôn đâu thể vì thời gian mấy tháng mà phai nhạt.


Phòng khách chính của nhà họ Bùi, trần cao mười hai mét, treo bức thư pháp đề chữ Gia hòa vạn sự hưng, lạc khoản là Bùi Kiến Thừa, ông cụ đã khuất của nhà họ Bùi.


Bùi Thành Quân ngồi trên ghế sofa, ho khan một tiếng, coi như phá vỡ sự ngượng nghịu này. 


“Được rồi, đừng đứng đây nữa, ai làm gì thì đi làm đi, sáu giờ chuẩn bị ăn cơm tối.”


Bùi Hoài Duật đứng cạnh Nghê Vụ, nhìn về phía Bùi Vân Hiền, Tần Uyển Khanh, cùng Bùi Sơ Yên đang đứng phía sau hai người. Ánh mắt anh sắc lạnh, sau đó cung kính gọi: “Anh cả.”


Nghê Vụ: “Anh cả.”


Tần Uyển Khanh không nói gì, bà khoác tay Bùi Vân Hiền. 


“Em đỡ anh lên lầu nghỉ ngơi nhé, còn một lúc nữa mới đến bữa tối.” 


Bà tránh không nhìn Nghê Vụ, đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân. Nếu không vì bệnh tình của chồng, bà tuyệt đối sẽ không chịu đựng như thế.


Còn Bùi Sơ Yên, khi chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Bùi Hoài Duật thì run lên, mắt đỏ hoe, ra vẻ ấm ức sợ hãi.


Bùi Vân Hiền ho khan vài tiếng, vỗ vỗ cánh tay Tần Uyển Khanh: “Em dẫn Sơ Yên lên lầu đi, anh nói chuyện với ba mẹ một lát.”


Bùi Sơ Yên xách theo một hộp quà, đi đến trước ghế sofa: “Ông, bà.” Cô mở hộp quà: “Đây là bức Bách Phúc Đồ cháu đã cầu tại chùa Phổ Hóa ở thành phố Tân, ngụ ý gia đình hòa thuận, phúc lành che chở gia đình chúng ta.”


Bùi Thành Quân liếc nhìn một cái, gật đầu.


Vu Tú Huệ nhận lấy, bảo dì An cầm: “Cháu có tâm. Lần này về rồi, cứ ăn Tết cho thật tốt.”


Bùi Sơ Yên đi theo sau Tần Uyển Khanh.


Nghê Vụ cũng không nhìn Tần Uyển Khanh, dời ánh mắt nhìn chỗ khác. Tần Uyển Khanh cũng không nhìn cô, hai người lướt qua nhau. Tuy nhiên, Bùi Sơ Yên lại run rẩy cất tiếng gọi: “Chú, thím.”


Nghê Vụ khẽ cau mày, không nói gì.


Bùi Hoài Duật cũng nhíu mày. Bùi Sơ Yên lần này trở về, cả người toát ra vẻ rụt rè, ngoan ngoãn, mềm yếu, cứ như thể đã hối cải muốn làm một con người mới, thay đổi triệt để.


Anh không tin, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, có thể thay đổi một con người.


“Cháu là Tuế Tuế phải không?” Bùi Vân Hiền đưa tay ra, vẫy vẫy. Nghê An đi tới, ông khom lưng xuống. 


“Lớn ngần này rồi cơ à.”


“Bác cả.”


Bùi Vân Hiền nhìn Tuế Tuế, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, mệt mỏi vì đường xa dường như tan biến, ánh mắt ông chứa đầy thương mến. Ông không nhịn được, khẽ xoa đầu con bé, cảm thấy có sự đồng điệu như khi lần đầu tiên gặp Nghê Vụ.


Cô bé quả thực rất giống Nghê Vụ, trầm tĩnh, thông minh. Bùi Vân Hiền đưa tay ôm con bé một cái, luồn tay dưới nách nhấc lên. 


Tuế Tuế hơi đỏ mặt: “Bác cả, cháu không còn là trẻ con nữa.”


Nghê Vụ khẽ cười: “Bây giờ con bé không nhẹ đâu, ngài chưa chắc đã bế nổi.” Dù sao cũng không phải là ba bốn tuổi.


Cố Tử Mặc chạy tới, cũng chìa tay ra: “Bác cả, bác có thể bế cháu, bây giờ cháu gầy lắm rồi.”


Bùi Vân Hiền rất thích trẻ con, cũng đã mang quà về. Cố Tử Mặc quấn lấy ông hỏi: “Bác cả, thành phố Tân có vui không ạ? Cháu nghe nói ở thành phố Tân có hoa hồng điêu khắc bằng băng.”


“Có thời gian, bác sẽ đưa cháu qua đó xem.”


Tần Uyển Khanh và Bùi Sơ Yên đang đi lên lầu hai, tiếng cười nói vui vẻ dưới nhà vọng vào tai, hai mẹ con cứ như người ngoài cuộc.


Tần Uyển Khanh siết chặt chiếc túi xách trong tay.


Bùi Sơ Yên nhếch mép: “Mẹ, ba có vẻ rất thích con bé đó. Con bé trông cũng thật giống Nghê Vụ.”


“Không được nói lung tung.”


Bùi Sơ Yên khoác tay Tần Uyển Khanh: “Mẹ, con chỉ thương mẹ thôi. Nếu mẹ và ba có con thì tốt biết mấy, nếu con là con gái ruột của ba mẹ thì tốt biết mấy. Ba mẹ bây giờ đáng lẽ phải được hưởng niềm vui gia đình trọn vẹn. Con thật sự muốn dùng một quả thận của mình để đổi lấy sự sống cho ba...” Nói rồi cô nghẹn ngào.


Tần Uyển Khanh nhìn con gái, không thốt nên lời trách mắng: “Con có lòng là tốt rồi. Cho dù con là con gái ruột của ba mẹ đi nữa, chúng ta cũng không nỡ dùng con để kéo dài mạng sống của ba con. Mẹ tin, sẽ có mẫu ghép phù hợp thôi.”

Bình Luận (0)
Comment