Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 223

Hai tiếng sau khi bản tin họp báo được công bố, Nghê Vụ mới xem đến đoạn video ấy trên mạng.


Anh mặc vest đen, dáng người thẳng tắp. Đèn flash chớp nháy không ngừng, đồng tử anh đen láy mà kiên định, không sợ phóng viên cố ý làm khó dễ. Anh nói từng câu, từng chữ rõ ràng, mạnh mẽ và đầy cảm xúc. Mắt Nghê Vụ dần nhòe đi, cô nắm chặt điện thoại, để video chạy lặp lại hết lần này đến lần khác.


Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Nghê Vụ hoàn hồn.


Cô đang ngồi trên ghế bành cạnh cửa sổ, điện thoại và chiếc chăn mỏng đắp trên người được đặt trên ghế. Nghê Vụ quay lại nhìn Bùi Hoài Duật đang từ ngoài bước vào.


Anh thuận tay vắt áo khoác lên thành ghế sofa, vừa cởi cà vạt vừa đi tới. Anh cũng nghe thấy âm thanh phát ra từ điện thoại của cô.


Nghê Vụ lúc này mới nhận ra điện thoại vẫn đang lặp lại video, cô tắt màn hình.


Bùi Hoài Duật ôm lấy cô, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh ngoài trời. Một tay anh ôm eo cô, tay kia luồn vào trong áo cô, áp vào tai cô nói: “Cho anh sưởi ấm với.”


Nghê Vụ cũng bị giật mình vì lạnh, nhưng không tránh đi. Cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh, nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm: “Anh hút thuốc phải không?”


Bùi Hoài Duật không nói gì, cúi đầu cọ xát tai cô, ôm eo cô.


Nghê Vụ: “Anh nói sẽ cai thuốc rồi mà.”


Bùi Hoài Duật vẫn không nói, những nụ hôn dày đặc rơi xuống cổ cô. Nghê Vụ không vui đẩy anh: “Phổi anh không tốt, không được hút thuốc. Anh phải kiểm soát lại, mỗi ngày hút không quá ba điếu.”


Nghê Vụ giơ ba ngón tay lên khoa tay múa chân, đẩy anh ra, giơ tay lắc lư trước mặt anh.


Bùi Hoài Duật nắm chặt tay cô, bế vào phòng tắm: “Hôm nay anh mới hút một điếu đã bị em bắt được rồi.”


“Trùng hợp vậy à? Hừ, anh gạt quỷ à.”


“Học cái giọng điệu cà khịa đó với ai vậy hả?” 


Bùi Hoài Duật đặt cô xuống, mở vòi nước, thử nhiệt độ nước, vừa nhìn mực nước trong bồn tắm, vừa c** q**n áo ném vào giỏ ở cửa, vừa kéo Nghê Vụ đang định chạy ra ngoài, ấn cô vào tường.


“Phổi không tốt chứ có phải thận không tốt đâu.”


Lồng ngực nóng bỏng của anh áp xuống, nhưng lưng cô lại rất lạnh. Nóng lạnh đan xen, hơi nước trong phòng bốc lên nghi ngút. Nghê Vụ đưa tay ôm cổ anh, hai người hôn nhau say đắm không rời.


Nghê Vụ cuối cùng cũng thở được một hơi sau nụ hôn mãnh liệt. Cô nghiêng mặt đi, hơi thở không ổn định: “Phổi không tốt sau này lớn tuổi sẽ bị ho. Trời lạnh rồi, hôm nay ngoài trời ẩm ướt, chân anh có đau không.”


Một làn hơi ấm phả sát bên má, một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô: “Anh sẽ mãi mãi yêu em.”


Nghê Vụ sững sờ.


Câu nói này, buổi chiều đã lặp đi lặp lại mấy lần trong điện thoại, nhưng lúc này lại là người thật ở bên tai phát 3D.


Hơi nước ấm áp mờ ảo trong phòng tắm, giọng nói cất lên như thể có hiệu ứng âm thanh ba chiều.


Cô đột nhiên có chút ngại ngùng: “Bây giờ anh nói cái này làm gì?”


“Lát nữa chúng ta lên giường. Không phải em nói lời đàn ông nói ở trên giường không thể tin à? Chỉ có thể nói bây giờ thôi. Anh sợ lát nữa vừa làm vừa nói, em lại bảo anh dỗ em.”


Nghê Vụ nhìn anh, đột nhiên bật cười. Bùi Hoài Duật ôm lấy cô, hai người bước vào bồn tắm, mực nước dâng lên, tràn ra ngoài. Áp lực nước như xoa dịu mọi động tác mãnh liệt.


“Thật ra không phải trời thương anh, mà là em thương anh.” 


Bùi Hoài Duật ôm lấy cô. Hơi nước mờ ảo, Nghê Vụ không nhìn rõ mắt anh, chỉ nghe được giọng nói khàn khàn run rẩy. Cô đưa tay khẽ chạm vào sống mũi người đối diện.


“Cảm ơn em, xin lỗi em, đều là những lời anh muốn nói với em.” Bùi Hoài Duật nắm lấy bàn tay ướt sũng của cô, áp vào má anh. Yết hầu anh trượt lên xuống vài cái, “Tình này không đổi, ý này vĩnh cửu.”


Đường Hồng Phong.


Bùi Sơ Yên bước xuống xe. Hai ngày nay cô ta ngày nào cũng đến đây, nhưng bên cạnh Nghê Mỹ Vân lúc nào cũng có bảo mẫu đi cùng.


Cuối cùng, đến buổi chiều hôm nay, cô ta mới đợi được lúc bà ra ngoài một mình.


Nghiêm Mỹ Vân một mình ra ngoài, Bùi Sơ Yên lái xe theo sau. Bà đi bộ qua một ngã tư, rồi lên xe buýt. Bùi Sơ Yên đi theo suốt, đến một chợ hoa và chim cảnh.


Nghiêm Mỹ Vân mua một chậu cây cảnh mùa đông, đang thương lượng giá cả.


Bà không biết thanh toán bằng điện thoại, lấy tiền mặt ra. Trong thời đại này, tiền mặt ngược rất khó thối lại, vì có không có tiền lẻ, ông chủ bảo bà đợi một chút.


Bùi Sơ Yên tiến lên vài bước, quét mã: “Bà ngoại, để cháu trả cho.”


Nghiêm Mỹ Vân nhìn cô gái trẻ trước mặt, “Cháu là ai vậy?”


“Bà ngoại, cháu là Sơ Yên đây, mẹ cháu là Tần Uyển Khanh, chính là Tống Tuyết Khanh.” 


Bùi Sơ Yên nhân tiện khoác tay bà: “Bà ngoại, cháu đưa bà về nhé, xách cái này nặng lắm.”


Nghiêm Mỹ Vân nhìn cô ta cười: “Cháu là con gái của Tuyết Khanh à? Mẹ cháu thế nào rồi, sao cháu biết tôi?”


“Mẹ cháu khá tốt. À mà bà ngoại, bà đi một mình sao? Chú thím không đi cùng bà ạ?”


“Chú thím nào?” Nghiêm Mỹ Vân không hiểu.


Bùi Sơ Yên kêu lên một tiếng vờ kinh ngạc, che miệng lại, đột nhiên sợ hãi run rẩy: “Bà ngoại, cháu không cố ý nói hớ đâu. Bà đừng trách cháu, cũng đừng bảo chú đưa cháu ra nước ngoài. Cháu biết cháu sai rồi.”


“Tôi không hiểu ý cháu là gì.”


Nhìn cô gái giống như như sắp bật khóc, Nghê Mỹ Vân càng thêm khó hiểu: “Đứa nhỏ này, sao lại khóc?”


“Chú cháu chính là Bùi Hoài Duật đó, thím cháu chính là Nghê Vụ.” Bùi Sơ Yên chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nghiêm Mỹ Vân, bĩu môi vô tội. 


“Thì ra bà ngoại không biết à, cháu còn tưởng bà biết chứ. Nghê Vụ bây giờ cùng với mẹ cháu đều là con dâu nhà họ Bùi. Cháu thật sự ngưỡng mộ chú thím quá, có thể vứt bỏ đạo đức. Dù sao, chuyện này nói ra, có thể trở thành trò cười của thành phố Tùng đấy, một vụ bê bối lớn của giới hào môn.”


Tay Nghiêm Mỹ Vân đang xách túi đựng hai con cá vàng nhỏ đang bơi qua bơi lại. Bà bỗng thấy mắt hơi hoa lên, ngón tay không còn sức lực.


Túi rơi xuống đất, nước văng tung tóe.


Cá vàng há to miệng, yếu ớt th* d*c vì thiếu ô-xy. Mang cá phập phồng, quẫy vài cái rồi từ từ bất động.

 

Bình Luận (0)
Comment