Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 224

“Bà ngoại, bà không sao chứ.” 


Bùi Sơ Yên nghẹn ngào tự trách, nhưng nụ cười đắc thắng trong mắt lại gần như không thể che giấu được. Cô ta giả vờ ấm ức: “Đều tại cháu, cháu không nên nói cho bà biết. Nhưng cháu không ngờ, chuyện có lỗi với luân thường đạo lý như vậy mà chú thím lại không nói cho bà. Cháu cứ tưởng bà biết rồi...”


“Bà ngoại, bà cứ coi như cháu chưa nói gì hết, hôm nay cháu chưa từng đến tìm bà. Nếu để chú biết cháu đến tìm bà, chú sẽ đánh chết cháu mất. Nhưng cháu thật sự không ngờ bà lại không hay biết gì.” Bùi Sơ Yên nói rồi, nước mắt bắt đầu rơi xuống.


Nghê Mỹ Vân nhìn cô ta, mấp máy môi, nhưng không nói được lời nào. Bà không nghe thấy bất cứ điều gì nữa, dường như tạm thời mất đi ngũ quan.


Bước chân lảo đảo, bóng lưng còng xuống, bà rời khỏi chợ.


Bùi Sơ Yên nhìn dáng vẻ thất thần của bà, khóe môi cong lên, nụ cười càng lúc càng sâu. Cô ta bước lên một bước, giẫm lên con cá vàng đang hấp hối nằm trên mặt đất.


Cô ta cau mày tỏ vẻ ghét bỏ, làm bẩn giày rồi.


Nghê Mỹ Vân về đến nhà, cũng không biết mình về bằng cách nào, dọc đường, đầu óc trống rỗng. Chị Thanh, bảo mẫu trong nhà, là người do nhà họ Bùi sắp xếp đến chăm sóc bà vội đỡ lấy.


“Bà à, bà đi đâu vậy, sao sắc mặt trông không tốt thế?”


Nghê Mỹ Vân nằm trên giường: “Tôi hơi mệt, muốn ngủ một lát. Tối không ăn cơm đâu.”


“Tối vẫn nên ăn một chút chứ, cháu đã hầm canh gà cho bà rồi. Uống một chút canh cũng tốt.”


Nghê Mỹ Vân ngây người nhìn về một hướng trong bóng tối, chớp mắt vài lần, nhưng chẳng buồn ngủ. Suốt đêm, lời của Bùi Sơ Yên cứ vang lên trong đầu bà. Gần sáng, bà ngồi dậy, lấy từ tủ áo ra linh vị của Tống Văn Sơn, nhẹ nhàng lau bụi.


Đến khi tia nắng đầu tiên rọi vào cửa sổ, bà mới thấy hơi mệt, nằm xuống giường nghỉ.


Sáng sớm chị Thanh gõ cửa vào xem, thấy bà vẫn còn ngủ thì cảm thấy có gì đó không ổn. Chỉ là Nghê Mỹ Vân đã từng phẫu thuật ung thư phổi, mặc dù gần đây nhà họ Bùi đã sắp xếp đội ngũ chuyên gia khám sức khỏe, kết quả vẫn ổn, nhưng từ hôm qua về đã có điều gì đó không đúng.


Đến chiều, Nghê Mỹ Vân mới tỉnh dậy.


Bà dường như đã trở lại bình thường, cười nói chuyện với chị Thanh, hai người còn cùng nhau làm bánh quy hạt đào trong bếp. Nghê Mỹ Vân nói, “Nhà họ Bùi ở đâu, lát nữa tôi muốn mang bánh quy hạt đào đến thăm Vu Tú Huệ.”


Chị Thanh nói: “Vậy để tôi đưa bà đi.”


Bốn giờ rưỡi chiều.


Nghê Mỹ Vân đến cổng nhà họ Bùi. Chị Thanh trước đây vốn là người hầu của nhà họ Bùi, quen với người gác cổng ở đây. Người gác cổng lập tức gọi điện thoại vào nhà, cho hai người đi vào.


Vu Tú Huệ sửng sốt khi biết Nghê Mỹ Vân đến, lập tức phản ứng lại, đột ngột đứng dậy, trước mắt tối sầm. Bà nắm lấy tay dì An: “Chuyện này... làm sao bây giờ.”


Bùi Thành Quân ngoài miệng nói “Hoảng cái gì”, nhưng sắc mặt cũng có chút phức tạp.


Giấy không thể gói được lửa.


Bà thông gia đến tận cửa, khó tránh khỏi sóng gió. Chuyện Nghê Vụ và Tần Uyển Khanh đều là con dâu nhà họ Bùi không thể giấu được nữa.


Ai lại không nhận ra con gái và cháu ngoại của mình cơ chứ.


“Tất nhiên phải hoảng rồi, trái tim nhỏ bé này của tôi suýt nữa đã không chịu nổi. Chị Mỹ Vân thì sức khỏe không tốt, lại mới phẫu thuật xong. Nếu chị ấy bị kích động mà xảy ra chuyện gì ở nhà họ Bùi chúng ta, chẳng phải Tiểu Nghê sẽ trách chúng ta à? Con bé và Hoài Duật mới khó khăn lắm mới ở bên nhau.”


Vu Tú Huệ nhìn lên lầu, có tiếng bước chân, có người đang đi xuống.


“Uyển Khanh và Tiểu Nghê có ở nhà không?”


“Cô cả không có ở nhà, hôm nay cô ấy cùng cậu cả đi bệnh viện tái khám rồi.”


Đang nói chuyện, người làm đã dẫn Nghê Mỹ Vân đi vào phòng khách. Dù sao cũng là thông gia, người làm không dám chậm trễ. Chị Thanh ở bên cạnh đỡ Nghê Mỹ Vân bước vào.


Bùi Thành Quân ho khan một tiếng, bảo người làm dâng trà. Vu Tú Huệ nắm tay Nghê Mỹ Vân, hai người ngồi trên ghế sofa, trò chuyện thân mật.


Nghê Mỹ Vân mang theo bánh quy hạt đào vừa làm buổi chiều, vẫn còn nóng, loại ít đường. Bà cười nói: “Tôi đường đột đến đây. Sắp năm mới rồi, thật ra mấy hôm trước tôi đã muốn đến thăm rồi. Gia Lượng và Thu Phương đã gây phiền phức cho hai ông bà rồi.”


“Không phiền phức, không có gì to tát đâu.” Vu Tú Huệ vội vàng nói. 


Bà liếc nhìn Bùi Thành Quân, cứ tưởng Nghê Mỹ Vân đến là vì chuyện của Tống Gia Lượng, nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Bùi Thành Quân chắc chắn cũng sẽ nể mặt thông gia, tuy ông so với Nghê Mỹ Vân cũng không nhỏ hơn bao nhiêu tuổi, nhưng ai bảo cháu ngoại người ta lại là con dâu của mình cơ chứ.


“Lát tôi sẽ thông báo cho trợ lý, bảo cậu ta dẫn luật sư đến đồn cảnh sát bảo lãnh Tống Gia Lượng và Phạm Thu Phương. Nhưng Tống Gia Văn... tình hình cô ta nghiêm trọng, chắc là không thể bảo lãnh được.”


Dù sao cũng sắp Tết rồi, ai mà chẳng muốn gia đình đoàn tụ. Con trai con dâu, cháu ngoại đang ngồi tù, cháu rể thì trốn ở bên ngoài.


Nghê Mỹ Vân thở dài một hơi: “Con trai tôi từ nhỏ đã không nên thân, nó và Thu Phương ở trong đó để kiểm điểm cũng xứng đáng. Không cần bảo lãnh chúng ra. Gia Văn từ nhỏ là đứa trẻ thông minh, làm ra chuyện như vậy, cũng gây ảnh hưởng đến công ty của ông bà, tôi thực sự rất xin lỗi. Muốn phạt thế nào thì phạt thế nấy, cần xét xử thế nào thì xét xử như thế đó, mấy chuyện này cứ giao cho pháp luật.”


Chuyện này từ mấy ngày trước Nghê Mỹ Vân đã biết. Tống Gia Lượng gọi điện cho bà, khóc lóc kể lể, nói rằng ông ta và Phạm Thu Phương vì tổ chức gây rối nên bị tạm giam một tháng. Gia Văn còn nghiêm trọng hơn, chưa bị kết án, nhưng luật sư nói rất phiền phức.


Bảo bà đi cầu xin Nghê Vụ, nhờ Nghê Vụ tìm cách. Đã đến nước này, chúng làm ra những chuyện như thế, làm sao còn mặt mũi mà bảo bà đi cầu xin Nghê Vụ chứ.


Tiết lộ bí mật thương mại, tuy là một bà già nông thôn như bà không hiểu đó nghĩa là gì. Nhưng liên quan đến số tiền mười triệu tệ thì bà biết. Số tiền lớn như vậy, Gia Văn hồ đồ quá...


Nếu cầu xin Nghê Vụ mà có thể giải quyết được mọi chuyện, thì cần gì pháp luật nữa. Gia Văn đã phạm pháp!


Nghe Nghê Mỹ Vân nói vậy, Bùi Thành Quân lại có chút bất ngờ. Cả gia đình họ, Phạm Thu Phương và Tống Gia Lượng gây rối ngay tại Bùi thị, Tống Gia Văn phạm tội.


Nhưng Nghê Mỹ Vân, một phụ nữ nông thôn, lại là người hiểu chuyện. Bà và Nghê Vụ, phẩm hạnh đoan chính, lương thiện hiểu lễ nghĩa, nói chuyện ôn hòa không kiêu ngạo cũng không tự ti.


Trong gia đình này, lại có thể sinh ra hai loại người có phẩm chất hoàn toàn khác nhau.


“Bà cố ngoại!” 


Tuế Tuế chạy từ trên lầu xuống, mặt lấm tấm mồ hôi, nhào vào lòng Nghê Mỹ Vân.


Nghê Vụ cũng đi theo phía sau.


Nhìn thấy bà ngoại ở đây, chân mày cô giật nhẹ.


“Bà ngoại.”


Người làm lên lầu thông báo bà ngoại đến, Nghê Vụ vội vàng đi xuống. Cô có chút sợ hãi, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.


Bước tới nắm tay bà, Nghê Mỹ Vân cười nhìn cô: “Sao tay cháu lại toàn mồ hôi thế.”


“Cháu...” Nghê Vụ mấp máy môi. Có lẽ là vì quá căng thẳng, quá sợ hãi, sợ bà ngoại đột nhiên đến nhà họ Bùi, sợ mối quan hệ của cô và Tần Uyển Khanh sẽ bị bại lộ sợ bà ngoại sẽ đau lòng sẽ kích động.


Cô cảm thấy khô khát cổ họng.


Vu Tú Huệ đột nhiên đề nghị: “Chúng ta đi dạo phố đi.”


Vu Tú Huệ vội vàng muốn dẫn bà ngoại Nghê Vụ rời khỏi đây.


Nghê Vụ cũng đứng dậy, gật đầu, vội vàng tiếp lời: “Đúng rồi bà ngoại, chúng ta ra ngoài đi dạo đi ạ.”


“Được, bà cũng chưa bao giờ đi dạo trong các trung tâm thương mại, không biết bây giờ trông như thế nào rồi.” 


Nghê Mỹ Vân chạm vào má Nghê Vụ. Bà nhìn thấy cháu ngoại căng thẳng như vậy, lại nắm chặt tay cô, lau mồ hôi trong lòng bàn tay cô, rồi đứng dậy. Mấy người cùng nhau đi ra ngoài.


Vu Tú Huệ lúc này chỉ muốn nhanh chóng đưa Nghê Mỹ Vân nhanh chóng rời đi. Nếu ở đây mà gặp Tần Uyển Khanh, thì phải làm sao, trời sập mất, cái Tết này cũng chẳng ăn ngon được nữa.


Tuế Tuế cũng đi cùng. Bốn người vừa bước ra khỏi phòng khách tới sân.


Nhưng khi họ vừa bước ra cửa, một chiếc Bentley Bentayga màu trắng chạy vào, dừng lại cách họ vài mét. Tần Uyển Khanh đỡ Bùi Vân Hiền, cùng với Bùi Sơ Yên, ba người bước xuống xe.


Mặt Vu Tú Huệ tái mét, bà ôm ngực.


Chuyện gì đến, rồi cũng phải đến!

Bình Luận (0)
Comment