Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 226

Cả đêm Tần Uyển Khanh mất ngủ. Bà ta không ngờ rằng, chỉ vì một câu nói của Nghê Mỹ Vân mà lại trằn trọc suốt đêm.


Nửa đêm, Bùi Vân Hiền tỉnh dậy, đỡ vai bà: “Chưa ngủ à/”


Tần Uyển Khanh tựa vào vai ông, nhắm mắt lại.


“Hồi nhỏ mẹ em đối xử với em rất tốt. Ba em là một người nóng tính, ra ngoài thì nhu nhược nhưng ở nhà lại hay cáu gắt, trút hết mọi bực dọc lên gia đình, trút lên người em, vì em là con gái, và em còn có một đứa em trai.”


“Ở nông thôn, tất cả các gia đình có em trai đều trọng nam khinh nữ, không có ngoại lệ. Dù mẹ có thương em hơn một chút, thì cũng chỉ là ‘hơn một chút’. Thậm chí em còn cảm thấy, trong thâm tâm Nghê Mỹ Vân cũng trọng nam khinh nữ, chỉ là không rõ ràng như vậy. Nhưng trong xương tủy, bà vẫn thích em trai hơn.”


“Cái ‘không rõ ràng’ đó, chính là trong nồi hầm gà, hai cái đùi gà đều để lại cho Tống Gia Lượng, tối một cái, sáng một cái. Còn em chỉ được cái cánh.”


“Thực ra em không hận Tống Văn Sơn lắm, vì em biết, ông ta là người trọng nam khinh nữ, là người nóng tính. Ở nhà em không thèm để ý đến ông ta. Nhưng em thực sự hận Nghê Mỹ Vân, vì bà vừa thương con trai, vừa tỏ ra thương em. Con người đều như vậy, em chỉ hận những người tốt với em mà thôi...”


“Bà ấy không có năng lực, không biết chữ nhiều, chỉ biết viết tên mình. Là một người phụ nữ nông thôn điển hình. Khi thấy em đạt hạng nhất lớp, bà vui mừng dúi cho vài đồng, bảo em ra chợ mua cái gì ngon mà ăn. Bà cũng mong em học giỏi, ra thành phố, rồi quay về giúp đỡ em trai.”


“Trong lòng bà ấy, Tống Gia Lượng là em trai. là chị em ruột, chị giúp em là chuyện hiển nhiên, kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu. Bất kỳ ông bố bà mẹ nào cũng chỉ yêu thương đứa yếu đuối, vụng về, biết khóc lóc mà thôi.”


“Em thi đỗ đại học mơ ước, là người giỏi nhất trong cả làng. Giáo viên tuyển sinh đích thân đến gõ cửa nhà em. Còn Tống Gia Lượng thì sao, bỏ học cấp ba, ở nhà ăn bám vào tiền dưỡng già của ba.”


“Sau khi chúng ta buộc phải chia tay, họ cầm số tiền một triệu mà cha anh đưa, đem trả nợ cờ bạc cho Tống Gia Lượng, xây nhà, cưới vợ cho nó. Họ ép em lấy Trình Hữu Lâm. Cả làng đều đồn, em bị cậu ấm nhà giàu ruồng bỏ, phải thê thảm quay về nhà lấy chồng.”


“Cả đời này, bà ấy chưa từng chọn em một lần nào.”


“Thực ra em chẳng phải là bông tường vi kiêu hãnh, kiên cường gì cả. Em cũng chỉ là một ngọn cỏ giữa đám cỏ dại nép bên tường, cố gắng vươn ra ánh sáng.”


“Uyển Khanh.” Bùi Vân Hiền đau lòng ôm lấy bà.


“Trong lòng anh, em vẫn luôn là bông hoa tường vi xinh đẹp.”


“Vân Hiền, qua Tết rồi, chúng ta đưa Sơ Yên rời khỏi nhà họ Bùi đi, đừng ở đây nữa.”


“Ừ, được.”


Sáng hôm sau.


Sau bữa sáng, Tần Uyển Khanh gặp Nghê Mỹ Vân ở sân. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thực ra Tần Uyển Khanh biết, đây đã là kết cục tốt nhất rồi. Bà chọn thiên vị Nghê Vụ, cũng là để giữ thể diện cho chính mình, giúp nhà họ Bùi tránh khỏi cơn bão dư luận.


Nhưng trong lòng bà, sự oán hận đã chất chứa suốt ba mươi năm.


“Năm đó, khi Tống Văn Sơn bắt tôi gả cho Trình Hữu Lâm, bà có từng đấu tranh cho tôi không?”


Nghê Mỹ Vân nhìn cô, mắt u ám, đồng tử đục ngầu, cũng ngấn lệ.


Bà còn chưa nói, Tần Uyển Khanh đột nhiên cười: “Tống Gia Lượng và Phạm Thu Phương có lẽ phải đến sau rằm tháng Giêng mới ra được. Tống Gia Văn thì phạm tội kinh tế, số tiền lớn, bị phạt tù ít nhất mười năm. Cảnh sát đã tìm thấy Đổng Trì. Nó trốn sang thành phố Phong, giờ đang bị áp giải về. Sắp mở phiên tòa rồi.”


“Là mẹ đã không dạy dỗ con cái tốt.”


“Bà đúng là không dạy dỗ tốt! Bà và Tống Văn Sơn, năm đó nếu đối xử với Tống Gia Lượng như đã đối xử với tôi, nghiêm khắc với nó hơn, thì dù nó học không giỏi, nhưng ít nhất phẩm hạnh cũng đoan chính!”


Tần Uyển Khanh liếc nhìn Nghê Mỹ Vân một cái, rồi quay lưng rời đi.


Đi được vài bước, bà ta gặp Nghê Vụ vừa xuống lầu ở phòng khách, “Cô quả thật không giống gã bợm rượu Trình Hữu Lâm.” Mà càng giống bản thân mình hơn.


“Bà ta có làm khó bà không?” Nghê Vụ đi đến trước mặt bà ngoại, thấy mắt bà đỏ hoe, dường như đã khóc.


“Miểu Miểu, trước đây bà ngoại cũng từng phạm một sai lầm.” 


Nghê Mỹ Vân nhìn bóng lưng Tần Uyển Khanh rời đi. Bà chẳng qua là một người phụ nữ nông thôn, sinh ra ở thế kỷ trước. Bà có anh trai, có em trai, có gia đình giốn như vậy. Tuyết Khanh vừa hỏi bà, có từng nói đỡ cho nó một câu nào không, thực ra Nghê Mỹ Vân đã nói, nhưng đầu óc bà hạn hẹp, không được học hành, nên nhanh chóng chấp nhận cuộc hôn nhân của nhà họ Trình.



Phiên tòa của Tống Gia Văn được mở trước Tết. Số tiền phạm tội vượt mười triệu, không thể kéo qua Tết. Tin này còn được đưa lên kênh tài chính thành phố Tùng.


Xét thấy cô ta đã chủ động khai báo, thái độ nhận tội tốt, bị tuyên án bảy năm tù có thời hạn.


Đổng Trì ôm tiền bỏ trốn. Khi bị bắt giữ còn chống đối gây thương tích nghiêm trọng ở vùng đầu cho một cảnh sát, hành vi vô cùng hung ác. Với nhiều tội danh hợp lại, bị tuyên án chín năm tù.


Tin tức này, được truyền đến tai Phạm Thu Phương vào đêm Giao thừa. Bà ta vẫn còn trong trại tạm giam, nên nghe tin trễ vài ngày. ừa biết, liền trợn mắt, sùi bọt mép, ngã quỵ. Cú sốc mạnh khiến bà ta tắc mạch máu não, phải cấp cứu gấp.


Bệnh viện liên hệ với gia đình, nhưng không được. Con gái thì đang ở trong tù, chồng thì đang ở trại tạm giam. Sau nhiều lần tìm kiếm, bệnh viện liên hệ được với Nghê Mỹ Vân.


Nhà họ Bùi vì lý do nhân đạo, đã tìm luật sư bảo lãnh cho Tống Gia Lượng.


Nghê Vụ cùng Nghê Mỹ Vân đến bệnh viện, bên ngoài có cảnh sát canh giữ.


Trong phòng bệnh, Phạm Thu Phương mặt mũi méo xệch, không còn nhận ra người quen. Cả người như hóa điên, vai rụt lại, mắt trợn to nhìn Nghê Mỹ Vân và Nghê Vụ.


Bà ta cũng không nói được nữa, cũng không đi lại được, mọi sinh hoạt đều phải do Tống Gia Lượng chăm sóc.


Bác sĩ nói, Phạm Thu Phương vốn đã béo phì, có cục máu đông, đã phẫu thuật mở hộp sọ. Lần này được cứu sống là may mắn nhờ vào sự phát triển của công nghệ y tế hiện đại.


Nghê Mỹ Vân không có tình cảm sâu đậm với cô con dâu này, ngày thường Phạm Thu Phương kiêu căng quen rồi, ngang ngược vô lý.


Nhưng nhìn Phạm Thu Phương bộ dạng này, bà thở dài một tiếng.


“Một người khỏe mạnh, chỉ vài ngày, đã thành ra thế này.”


Trên hành lang, Nghê Vụ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Vài chuyện xảy ra cũng khiến Tống Gia Lượng già đi rất nhiều, dáng người còng xuống. 


“Thanh Miểu, cậu... cậu muốn nói với cháu vài câu. Cậu không phải muốn vay tiền cháu... chỉ là... hình phạt của Gia Văn, thật sự phải nặng như vậy à? Bảy năm đó, nó ra tù, thế giới cũng đã đổi thay rồi...”


“Đó là phán quyết của tòa. Nếu cậu thấy không thỏa đáng, có thể kháng cáo.”


Tống Gia Lượng im lặng một lúc, Nghê Vụ quay người định đi thì ông ta vội vàng gọi lại: “Thanh Miểu, mợ cháu giờ đã thành ra thế này rồi, cậu chuẩn bị đưa bà ấy về quê... Bác sĩ nói, sẽ không thể hồi phục như trước nữa. Cậu biết cháu không thích cậu mợ, nhưng đây cũng coi như là... là quả báo đáng phải nhận rồi...”


“Quả báo à?” Nghê Vụ cười lạnh: “Thế vẫn chưa đủ đâu, dù sao đó cũng là một mạng người.”


“Cháu có ý gì?”


“Mười năm trước, thời tiết cũng lạnh như hôm nay. Tôi mặc một chiếc áo khoác lông dày đến nhà cậu, tôi biết Phạm Thu Phương luôn mượn danh tôi, uy h**p Tần Uyển Khanh, bắt bà ta dùng quan hệ giúp Tống Gia Văn vào Bùi thị. Lúc đó tôi đang mang thai đôi, Phạm Thu Phương đã xô tôi một cái, khiến đứa con đầu tiên của tôi mất đi. Chỉ giữ lại được Tuế Tuế.”


Nghê Vụ mỗi khi nhớ đến đứa bé chỉ tồn tại 26 phút trên đời đó thì cô lại nghẹn ngào: “Cậu nói xem, cái mạng đó, Phạm Thu Phương có trả nổi không?”


Tống Gia Lượng sững sờ tại chỗ.


Một câu cũng không nói được.


Nghê Vụ quay người, thì thấy bà ngoại đang đứng ở cửa phòng bệnh, đôi mắt đục ngầu, rưng rưng lệ.


Chuyện này, rất ít người biết.


Ngoại trừ dì Vạn, Hội Ninh, người nhà họ Bùi, Nghê Vụ chưa từng kể cho bà ngoại nghe.


Nghê Mỹ Vân đau lòng nhìn cháu gái, đau lòng không nói nên lời. Nghê Vụ nắm lấy tay bà: “Bà ngoại, chúng ta về thôi.”


Nghê Vụ bước được vài bước.


Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh, tiếng vải vóc ma sát, tiếng đầu gối chạm đất, tiếng xin lỗi khàn đặc.


“Thanh Miểu, là cậu có lỗi với cháu.”

Bình Luận (0)
Comment