Nghê Vụ không quay đầu lại.
Cô sẽ không tha thứ cho Phạm Thu Phương, cũng sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của Tống Gia Lượng.
Người cậu từng đối xử cực kỳ tốt với cô thuở nhỏ, giờ chỉ còn là ảo ảnh của thời gian. Lần này, và mãi về sau, họ sẽ không còn gặp lại.
Ngày mùng Một Tết, nhà họ Bùi rất náo nhiệt.
Bùi Thành Quân đã cho quản gia phát lệnh hạn chế khách, mang theo một số lễ vật tặng khách ngoài cổng lớn, từ chối không ít khách đến thăm.
Trong phòng khách, các thân thích thuộc tông tộc nhà họ Bùi đang ngồi. Vu Tú Huệ nắm tay Nghê Vụ, dắt cô đi làm quen từng người.
Buổi trưa, hai phòng ăn được mở để tiếp đãi khách.
Đến tối, Nghê Vụ cũng nhận được không ít phong bao lì xì, Tuế Tuế cũng nhận được rất nhiều lì xì và quà, trước ngực cài một chiếc ghim gấu kim cương nhỏ, là quà của Bùi Tĩnh Thư.
Khi giúp con gái sắp xếp lại đồ, cô phát hiện trong đống quà có một túi giấy màu nâu, bên trong là một bản hợp đồng tài sản cho tặng.
Tuế Tuế nói: “Đây là bác cho.”
Nghê Vụ tìm thấy Bùi Vân Hiền trong thư phòng ở lầu hai: “Anh cả, cái này quý giá quá.”
Bùi Vân Hiền đã tặng cho Tuế Tuế một biệt thự ở khu Tây Phủ Đường, trị giá năm mươi triệu.
“Anh tặng cho con bé, lần trước anh thua cờ nó.”
Bùi Vân Hiền nói: “Em là mẹ nó, có thể giữ giùm nó trước khi nó trưởng thành, nhưng em không được từ chối thay nó.”
“Anh cả, cảm ơn anh.”
“Bảo con bé qua đây chơi cờ với anh đi, anh không dám giữ em lâu. Nếu không, Hoài Duật sẽ đến tìm anh mất.”
Bùi Vân Hiền nói đùa, ván cờ đã bày sẵn, anh đưa tay mời Nghê Vụ qua.
“Tuế Tuế đang ở dưới lầu với anh ấy. Sáng nay tuyết rơi, hai cha con đang đắp người tuyết ngoài sân.”
Ngoài sân, khung cảnh trắng xóa. Cành tùng la hán phủ đầy sương bạc.
Bùi Hoài Duật mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu đậm, đang nghe điện thoại, trước mặt anh là ba người tuyết, hai lớn một nhỏ.
Đầu dây bên kia, là giọng của Hạ Tự: “Suối nước nóng của Thịnh Tử sắp khai trương vào mùng tám này, đến lúc đó chúng ta tụ tập, nhớ dẫn chị dâu theo nhé.”
Bùi Hoài Duật “ừm” một tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy phía sau, giọng con gái lanh lảnh như chuông, rất vui vẻ: “Ba, con còn lấy cà rốt nữa, có thể làm mũi cho người tuyết.”
Bùi Hoài Duật cầm điện thoại, đầu dây bên kia, Hạ Tự nói gì đó, anh cũng không nghe rõ.
Cúp điện thoại, anh từ từ quay người lại.
Tuế Tuế chạy tới, con bé lấy mấy bộ quần áo, muốn mặc cho người tuyết để trang trí. Còn lấy một cái kính râm của Bùi Hoài Duật, tay phải cầm ba củ cà rốt.
Con bé mặc áo khoác lông vũ màu đỏ, viền cổ màu trắng, để lộ khuôn mặt xinh xắn, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. Tuế Tuế thấy Bùi Hoài Duật không nói lời nào, lại gọi một tiếng: “Ba, chúng ta có thể dùng cà rốt làm mũi, rồi đeo kính râm cho người tuyết ba, quàng khăn choàng cổ cho người tuyết mẹ, con còn lấy mũ để đội cho người tuyết nhỏ là con nữa.”
Vạn vật tĩnh lặng, bông tuyết lả tả rơi trong sân.
Anh đứng trong màn tuyết đêm, thở ra làn khói trắng, nhàn nhạt như sương mù. Chiếc áo khoác đen tôn lên dáng người cao ráo thẳng tắp, trên vai phủ một lớp tuyết. Bùi Hoài Duật từ từ cúi người, ngồi xổm trước mặt Tuế Tuế, khi chớp mắt, lớp sương đọng trên lông mi tan chảy, để lộ ý cười trong đó.
Anh nhéo má con bé, nhận lấy cà rốt và quần áo trang trí từ tay nó: “Ừ, được, ba cùng con trang trí người tuyết.”
Anh không muốn thể hiện sự kích động quá mức, nhưng cảm xúc này, lại nhấn chìm cả trái tim anh. Anh xúc động đến mức mắt đỏ hoe.
Mùng một Tết, con gái anh, đã gọi anh là ba rồi.
Cảm xúc kích động này kéo dài đến tận đêm khuya. Bùi Hoài Duật nắm tay Nghê Vụ, hai người ngồi trước cửa sổ trong phòng ngủ, nhìn những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ.
“Tuế Tuế gọi anh là ba rồi.”
“Ừ, cho con bé một chút thời gian, nó sẽ dần dần chấp nhận.”
“Đã lì xì cho con gái chưa?” Nghê Vụ hỏi anh. Thấy anh gật đầu xong, cô lại đưa tay ra: “Thế còn của em đâu?”
Bùi Hoài Duật đánh nhẹ vào tay cô.
Anh đứng dậy đi vào phòng thay đồ, cầm một cái túi đi ra, treo lên cổ tay trắng ngần của cô: “Mặc vào thử xem.”
Nghê Vụ mở ra nhìn, váy ren màu đen, xuyên thấu. Cái mảnh vải mỏng manh bé nhỏ này, hoàn toàn dựa vào hai sợi dây mảnh mai để cố định.
Cô khép hộp lại: “Đây là quà cho anh hay cho em?”
Nhìn thế nào cũng giống anh đang tận hưởng.
Bùi Hoài Duật nhướng cằm, khóe môi lộ ra nụ cười không thể kiềm chế: “Mở ra, bên dưới còn một tầng nữa.”
Nghê Vụ lại mở tầng thứ hai.
Cô chỉ vào chiếc vòng da bên trong: “Cái này là cái gì?”
Còn có một cái vòng, giống như dây xích chó, nhưng chất liệu lại rất tốt.
Bùi Hoài Duật đã bắt đầu c** q**n áo, hai tay đan chéo cởi bỏ chiếc áo len ôm sát màu đen. Trong khoảng thời gian này, anh đã tập thể hình, đạt được chút thành quả, vết sẹo trên ngực, dưới hiệu ứng thị giác rõ ràng của cơ ngực bụng, giống như một huân chương.
Anh hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Nghê Vụ, khiến tim cô đập nhanh hơn rất nhiều.
“Cái này là anh đeo, cái trên là em mặc.”
“Cứ thế này.”
Bùi Hoài Duật nắm lấy ngón tay cô, tháo khóa da kim loại, đeo lên cổ mình, vừa vặn áp sát, đè lên yết hầu.
Anh đeo dây xích vào tay Nghê Vụ: “Như vậy nè, với chiều dài này, anh chỉ có thể ở trong phạm vi một mét của em.”
Bùi Hoài Duật cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai cô: “Chủ nhân.”
Nghê Vụ thấy nóng tay, không nhịn được cười mắng một câu: “Anh bị thần kinh à.”
Là do trong khoảng thời gian này anh quá bình thường, chứ bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng tuấn tú kia, lại ngấm ngầm táo bạo muốn chết.
Rèm cửa, từ từ khép lại.
“Hôm nay là mùng một Tết, một ngày tuyệt vời, chúng ta không thể lãng phí.”
Sau Tết, tuyết vẫn rơi mấy ngày liền.
Mùng bốn Tết, Nghê Vụ cùng Bùi Hoài Duật đưa bà ngoại đến nghĩa trang ở huyện. Sau khi Tống Gia Bình giải tỏa, mộ ông ngoại được dời đến đây. Trước khi họ đến, trên mộ đã có hoa, bà ngoại nói có lẽ Tống Gia Lượng đã đến thăm.
Chiều hôm đó, họ liền quay về.
Bà ngoại nói vẫn thích sống một mình, nên rời khỏi nhà họ Bùi, đến sống ở đường Hồng Phong. Nghê Vụ ngày nào cũng đến thăm.
Sáng mùng Sáu, Bùi Hoài Duật nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi. Theo định vị, cuối cùng anh đến một khu thương mại bị bỏ hoang, dưới tầng hầm bãi đậu xe.
Tại đây Tống Sâm đã chờ sẵn với bốn vệ sĩ mặc đồ đen. Trên nền đất nằm một người đàn ông trẻ tuổi, bị trói chặt. Mặt gã đầy vết bầm tím, trông có vẻ vừa bị đánh.
Tống Sâm báo cáo: “Gã tên Triệu Viễn, là một trong ba phóng viên tham gia đưa tin tiêu cực khi Phạm Thu Phương và Tống Gia Lượng gây rối ở Bùi thị. Hai người kia trốn rồi, chỉ có gã bị chúng tôi tóm được.”
Tống Sâm xé băng keo trên miệng Triệu Viễn: “Nói đi!”
“Là cô Sơ, chúng tôi đều gọi cô ấy là cô Sơ. Cô ấy đã đưa cho mỗi người chúng tôi năm trăm nghìn tệ. Yêu cầu đưa tin phóng đại lời của Phạm Thu Phương, tốt nhất là làm ầm ĩ, càng lớn càng tốt.”
“Cô ta tên thật là gì tôi không biết, tôi nói thật!” Triệu Viễn lê đôi chân què quặt, run rẩy không ngừng.
“Mấy người liên hệ kiểu gì?”
“Tôi... tôi không biết, đều là cô ấy liên lạc với tôi.”
Bùi Hoài Duật châm một điếu thuốc, đột nhiên nhớ ra hôm nay anh đã hút ba điếu rồi. Anh cắn điếu thuốc rồi nhả ra, dùng giày da dẫm tắt, ánh mắt nhìn Triệu Viễn như nhìn một con kiến: “Để tôi xem miệng anh cứng đến mức nào, không cạy được à? Đánh gãy hết răng là sẽ cạy được thôi.”
Anh hất cằm.
Một vệ sĩ tiến lên, tay cầm búa. Triệu Viễn sợ hãi run rẩy: “Tôi có thông tin liên lạc của cô ấy!! Tôi có!”
Điện thoại của Triệu Viễn đã sớm bị Tống Sâm kiểm tra, có lẽ không có lưu tên.
Triệu Viễn nuốt nước bọt, Tống Sâm cởi trói cho hắn. Gã tìm một số điện thoại, nhấn gọi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng mộ phụ nữ: “Không phải bảo mấy người trốn rồi à? Gọi cho tôi làm gì? Có chuyện thì nói mau!”
Triệu Viễn run rẩy, làm theo ám hiệu của Tống Sâm, không đánh động đối phương: “Tôi tôi tôi... cô chuyển thêm tiền cho tôi...”
Tống Sâm nghe giọng người phụ nữ, nhìn về phía Bùi Hoài Duật.
Anh nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, u ám.
Cô Sơ, Bùi Sơ Yên.
Lúc Bùi Hoài Duật trở về nhà họ Bùi đã là buổi chiều.
Anh đi thẳng lên lầu đến thư phòng của Bùi Thành Quân.
Anh mở đoạn ghi âm đã được lưu lại, đặt trước mặt Bùi Thành Quân.
Bùi Hoài Duật nới lỏng hai cúc áo, lười biếng ngồi xuống, gác chân lên ghế đẩu. “Nếu ngài không muốn động tay, sợ bẩn tay, làm tổn thương tình thân, con sẽ làm.”
Bùi Thành Quân lần này không phản đối ngay, mà trầm ngâm thật lâu.
“Hãy để con bé sống như một người bình thường đi, đừng làm hại tính mạng nó.”
Cũng không phải ông nhân từ, chẳng qua, dù sao cũng là nuôi bao nhiêu năm, ông nói: “Lát nữa gọi Vân Hiền và Tần Uyển Khanh lên đây, mở một cuộc họp.”
Đột nhiên, lúc này, quản gia vội vàng chạy lên lầu, thậm chí không gõ cửa, hấp tấp xông vào, vẻ mặt kinh hoảng: “Không ổn rồi!!”