Bùi Vân Hiền đột nhiên ngất xỉu khi đang chơi cờ với Nghê Vụ.
Nghê Vụ cũng hoảng hốt,, lập tức đưa ông đến bệnh viện. Người vừa rồi còn tươi cười nhã nhặn trước mặt cô, đột nhiên lại nhắm mắt lại.
Cả nhà họ Bùi đều đổ dồn đến bệnh viện, có cả Vu Tú Huệ và Bùi Thành Quân.
Trong phòng bệnh, Bùi Vân Hiền vẫn chưa tỉnh lại, đang được truyền dịch.
Ngoài phòng bệnh, bác sĩ nhíu mày: “Hiện tại, điều trị bảo tồn đã không còn ổn thỏa nữa. Phương án điều trị duy nhất, chính là thay thận.”
Tần Uyển Khanh đứng không vững; “Sao lại phát triển nhanh như vậy, mấy ngày trước rõ ràng vẫn còn rất khỏe.”
“Bao nhiêu tiền, cần bao nhiêu tiền cũng được, miễn là có nguồn thận phù hợp!”
Bùi Sơ Yên mắt đỏ hoe: “Con... con không phải con ruột của ba mẹ. Nếu không, con đã sẵn sàng hiến thận cho ba rồi.”
Mấy lời này của cô ta nói ra nghe có vẻ cảm động nhưng Bùi Hoài Duật thấy rất chói tai. Anh cau mày nhìn về phía cô ta.
Bác sĩ nói: “Nhóm máu của ông Bùi rất đặc biệt, chúng tôi đã liên hệ với ngân hàng thận ở nước ngoài, hy vọng sẽ có kết quả.”
Mấy người trước mặt đều là danh gia vọng tộc ở thành phố Tùng, nhưng nguồn thận, không thể tự nhiên mà có được.
Trước sinh tử, con người đều trở nên vô cùng nhỏ bé.
“Mẹ!!” Bùi Sơ Yên kêu lên một tiếng, ôm lấy Tần Uyển Khanh đang ngất lịm, dìu bà ngồi xuống ghế nghỉ ở cửa.
Vu Tú Huệ: “Sơ Yên, cháu đưa mẹ cháu về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Tần Uyển Khanh từ từ tỉnh lại, toàn thân vô lực, “Không, con muốn ở đây cùng Vân Hiền.”
Trên đường về, Nghê Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có người đang đốt pháo hoa, bầu trời đêm rực rỡ.
Đó vốn là màu sắc của đoàn viên và hân hoan, nhưng đêm nay, lại thấy lạnh lẽo lạ thường.
Rõ ràng mọi người đều đang chìm trong niềm vui sum vầy ngày Tết, tại sao đột nhiên, mây đen lại bao phủ đỉnh đầu.
Cô lẩm bẩm: “Ông Bùi, là một người rất tốt.”
“Anh cả sẽ không sao đâu.”
Bùi Hoài Duật nắm lấy tay cô. Anh cũng ngẩng đầu nhìn pháo hoa, một cảm giác bất lực lan khắp cơ thể.
Sáng mùng tám Tết, Nghê Vụ đỡ Vu Tú Huệ, hai người đến chùa Hồng Quang ở khu Bắc thành phố.
Vu Tú Huệ quỳ trên bồ đoàn, thành kính cầu nguyện.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bà đã gầy đi rất nhiều.
Khi Nghê Vụ đỡ bà đứng dậy, người bà còn hơi loạng choạng.
Trên đường về, giọng Vu Tú Huệ khàn đặc: “Vân Hiền là đứa con ở bên ba mẹ lâu nhất. Tuy không phải con ruột, nhưng còn thân hơn cả con ruột. Thằng bé năm đó mới 12 tuổi, ba mẹ nó gặp nạn. Nó lớn lên trong gia đình có văn hóa, tính cách ôn hòa, ăn nói nhã nhặn, lễ phép. Bùi Thành Quân hồi trẻ tính tình rất tệ, là một lão già nóng nảy, cũng chẳng có chút tế bào lãng mạn nào. Thời ấy không có đính hôn, cưới luôn. Lúc cưới, lão già đó tặng mẹ một bó hoa, sau đó thì không bao giờ tặng nữa. Trong đầu Bùi Thành Quân không có mấy chuyện lãng mạn này đâu. Nhưng sau này, mỗi lần đến lễ tết, mẹ đều nhận được hoa, đều là Vân Hiền tặng.”
Vu Tú Huệ vỗ tay Nghê Vụ, mắt bà cũng sáng lên: “Hồi trẻ, Vân Hiền là một chàng trai đặc biệt lãng mạn và dịu dàng, biết tạo bất ngờ. Lại còn đẹp trai, cao ráo, da trắng, đặc biệt được các cô gái yêu thích. Từ hồi cấp hai, mỗi lần về nhà, trong cặp sách đều đã có một đống thư tình.”
Nghê Vụ cũng mỉm cười, thực ra cô có thể hình dung được, ngay cả bây giờ, Bùi Vân Hiền vẫn là người đàn ông phong độ, tao nhã, mang sức hút của thời gian và trí tuệ.
“Lần đầu tiên mẹ gặp Tần Uyển Khanh, cô gái đó rất xinh đẹp, có khí chất, nhưng trong mắt lại đầy tham vọng. Lão Bùi cho rằng cô gái đó gia cảnh nghèo khó, ở bên Vân Hiền là vì tiền, vì muốn leo lên cao. Hơn nữa, lúc đó, Vân Hiền phải liên hôn với thiên kim nhà họ Đổng. Hôn nhân của hai nhà Đổng Bùi đã được định từ rất sớm, Vân Hiền là con trai cả, nên liền rơi vào tay nó.”
“Nhưng một người từ nhỏ đã lễ phép hiểu chuyện như nó, lần đầu tiên phản kháng, quỳ trước mặt Bùi Thành Quân, nói nó thích Tống Tuyết Khanh, nó đã có người yêu, nó không muốn liên hôn. Lão Bùi rất tức giận, cho rằng là người phụ nữ kia mê hoặc con trai ông, liền liên hệ với ba mẹ cô ta...” Vu Tú Huệ nói đến đây, dường như chìm vào hồi ức.
Đó là một cặp vợ chồng nông thôn trung niên chất phác thật thà. Bà chưa từng trực tiếp gặp Tống Văn Sơn và Nghê Mỹ Vân, Bùi Thành Quân cũng chưa từng gặp, tất cả đều là do trợ lý đi làm.
Về đến nhà, Nghê Vụ muốn đỡ Vu Tú Huệ lên lầu nghỉ ngơi. Vu Tú Huệ nói bà vẫn còn kinh Phật chưa niệm xong, nên đi đến Phật đường nhỏ ở sân sau.
Nghê Vụ đứng dậy đi lên lầu, gặp người làm đang bưng đĩa trái cây lên. Người làm nói, ông cụ và cậu tư đang ở thư phòng.
Nghê Vụ bưng đĩa trái cây đi tới, đứng ngoài thư phòng, cô vừa định gõ thì giọng nói từ bên trong vọng ra.
“Con đã liên hệ với chuyên gia khoa thận ở nước ngoài. Họ đã xem bệnh án của anh cả, đưa ra một số phương án điều trị.”
“Vẫn chưa có nguồn thận phù hợp sao?”
“Hiện tại thì chưa.”
“Tình trạng của anh cả khác với bệnh nhân suy thận thông thường, phát triển rất nhanh. Nếu chỉ dựa vào lọc máu thì không ổn. Hôm qua anh ấy lọc máu nửa tiếng, huyết áp đã tụt xuống.”
Đêm khuya.
Phòng bệnh.
Bùi Vân Hiền nằm trên giường, đưa tay nhéo má Tần Uyển Khanh: “Lớp trang điểm hôm nay rất đẹp, rất hợp với em.”
Mắt Tần Uyển Khanh đã sưng đỏ vì khóc từ lâu, không trang điểm thì không thể gặp người khác. Bà ta không cởi áo ngoài, luôn túc trực bên giường bệnh: “Nếu anh thấy đẹp, mai em lại trang điểm tiếp.”
Bùi Vân Hiền hơi buồn ngủ, không lâu sau liền thiếp đi.
Trong phòng bệnh, ánh đèn đầu giường mang màu vàng ấm, làm cho người trên giường bệnh trông càng thêm vàng vọt, yếu ớt.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Bùi Sơ Yên bước vào.
Tần Uyển Khanh hiện tại không muốn nhìn thấy cô ta, bà chỉ muốn một mình ở đây bầu bạn với chồng. Mấy ngày nay, bà cũng đã xa lánh cô con gái này rất nhiều, khi Bùi Vân Hiền tỉnh táo cũng dặn bà không được làm vậy. Lúc này Tần Uyển Khanh cố gượng cười: “Con đến rồi, ba con vừa ngủ.”
“Mẹ... Mấy ngày nay con cũng đi khắp nơi tìm bạn bè quen biết. Trước đây khi còn trong giới giải trí, con đóng quảng cáo quen một đạo diễn, ông ấy thay thận 20 năm rồi, bây giờ vẫn làm đạo diễn. Tình trạng sức khỏe rất tốt, con đã đến hỏi ông ấy về chuyện này.”
Mỗi người mỗi khác, nhưng Bùi Sơ Yên có tâm, Tần Uyển Khanh cũng thấy rất an ủi. Ánh mắt nhìn cô ta cũng dịu dàng hơn vài phần.
“Con còn có một người bạn, làm ở cơ sở dữ liệu y tế... Cô ấy tra được một người, có nhóm máu khớp với ba, chắc là có thể ghép thành công.”
“Dù mẹ có làm cái thủ đoạn phi pháp này, Vân Hiền cũng sẽ không đồng ý phẫu thuật.”
Nếu bà ta muốn điều tra người có nhóm máu khớp với Bùi Vân Hiền, thì đã điều tra từ lâu rồi, cớ gì phải đợi đến bây giờ.
“Mẹ, là Nghê Vụ.”