Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 229

11 giờ đêm.


Mấy ngày nay, hai vợ chồng ông bà Bùi đều ngủ muộn, đặc biệt là Vu Tú Huệ, không niệm kinh xong sẽ không ra khỏi Phật đường. Bùi Thành Quân cũng lo lắng vì bệnh tình của con trai.


Dì An bưng một chén yến sào chuẩn bị đi xem bà cụ, đột nhiên giật mình, thấy Tần Uyển Khanh từ bên ngoài bước vào, trên người đầy hơi lạnh.


“Cô cả.”


Tần Uyển Khanh không trả lời, cất bước đi lên cầu thang, ánh mắt mang theo một vẻ quyết tuyệt như người sắp liều mạng. Dì An ngây người, tự hỏi bà ta bị gì vậy.


Tần Uyển Khanh thấy Nghê Vụ đang đứng bên ngoài với đĩa trái cây ở cửa thư phòng. Bà nắm lấy tay Nghê Vụ, đẩy cửa bước vào.


Tiếng nói chuyện bên trong lập tức bị cắt ngang.


Bùi Thành Quân theo phản xạ hỏi: “Uyển Khanh, khuya rồi, sao con về đây?”


“Ba, con đã tìm được người có thể ghép thận phù hợp rồi.” 


Lời của Tần Uyển Khanh vừa dứt, trên mặt Bùi Thành Quân cũng lộ ra ý cười. Đối với nhà họ Bùi, đây quả thực là một tin tốt. Tần Uyển Khanh nhìn chằm chằm vào mặt Nghê Vụ: “Nghê Vụ và Vân Hiền có nhóm máu tương đồng, khả năng ghép tạng thành công rất cao. Nếu Nghê Vụ đồng ý hiến thận, Vân Hiền có thể được cứu rồi!”


Bà ta cũng không ngờ, lại xảy ra một khoảnh khắc đầy kịch tính như vậy, người bà ta không thích nhất, lại có khả năng ghép thận thành công với chồng bà.


Nghê Vụ cũng sững sờ. Bùi Hoài Duật bước nhanh đến, chắn trước mặt Nghê Vụ, sắc mặt trầm xuống, “Bà có biết bà đang nói cái gì không?”


“Tôi đương nhiên biết tôi đang nói gì, một tin tốt như vậy, tôi không thể chờ đợi được mà trở về nhà chia sẻ cho mọi người.” 


Tần Uyển Khanh nhìn về phía Bùi Thành Quân đang ngồi ở vị trí chủ tọa, chút vui mừng trên mặt ông cũng cứng lại, vẻ mặt nghiêm nghị. Tần Uyển Khanh hôm nay có tâm lý liều chết. 


“Ba, tìm được người có thể ghép thận phù hợp, tại sao ba không vui? Lẽ nào ba muốn trơ mắt nhìn Vân Hiền chết sao!”


“Uyển Khanh, con bình tĩnh trước đã.” 


Bùi Thành Quân nhận ra cảm xúc của Tần Uyển Khanh đang kích động. Ông đứng dậy, nói với Bùi Hoài Duật: “Con đưa Nghê Vụ về phòng nghỉ ngơi trước.”


“Đi đâu? Mấy người muốn trơ mắt nhìn Bùi Vân Hiền chết à?”


“Mồm thì nói nhân nghĩa hay ho, xem anh ấy như con ruột. Bây giờ nguồn thận cứu anh ấy đã tìm thấy rồi, lại không chịu đồng ý.”


“Còn cậu, gọi Bùi Vân Hiền là anh cả ba mươi năm. Tới lúc anh cả bệnh rồi, cướp luôn công ty của anh ấy!”


“Mấy người nhà họ Bùi các người, đều là ác quỷ khoác da người! Là đao phủ thấy chết không cứu!”


Tần Uyển Khanh gay gắt, cả người như bị thiêu đốt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là bắt Nghê Vụ hiến thận!


“Bùi Thành Quân, tôi gọi ông một tiếng ba, đã gọi ba mươi năm rồi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên, ông đã chia rẽ tôi và Vân Hiền như thế nào!”


Bùi Thành Quân mím môi, dáng người không còn thẳng tắp như thời trẻ, nhưng vẫn giữ được phong thái. Lúc này ánh mắt ông nghiêm khắc, nhưng cũng không trách mắng sự hỗn xược của Tần Uyển Khanh: “Uyển Khanh, ba sẽ coi như hôm nay con quá nóng vội, lời nói không thỏa đáng. Chuyện này, không được nhắc lại nữa.”


Mặt Bùi Hoài Duật càng lúc càng lạnh lùng, anh nắm chặt tay Nghê Vụ. Khi nhìn về phía Tần Uyển Khanh, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Đồ điên.”


Anh nắm tay Nghê Vụ, quay người muốn đưa cô rời đi.


Nghê Vụ thực ra cũng hơi choáng váng, cô không ngờ, nhóm máu của mình lại giống với Bùi Vân Hiền, trên đời này, lại có chuyện trùng hợp đến thế sao?


“Tôi biết ngay mấy người sẽ không đồng ý mà!”


Dì An đỡ Vu Tú Huệ từ cửa bước vào. Tiếng tranh cãi lớn trên lầu, bà ở dưới lầu vẫn có thể nghe thấy. Vừa bước lên đã nghe thấy Tần Uyển Khanh la lối đòi Nghê Vụ hiến thận cho Vân Hiền, nghe xong đầu óc bà tối sầm lại.


“Tôi đương nhiên sẽ không đồng ý!” 


Vu Tú Huệ sắc mặt không tốt, bước vào, vô cùng bất lực nhìn Tần Uyển Khanh: “Vân Hiền là chồng cô, nhưng cũng là con trai tôi. Tôi nhìn nó lớn lên, làm sao tôi có thể không thương con trai tôi.”


Tần Uyển Khanh lấy ra một bản thỏa thuận từ trong túi: “Đây là thỏa thuận ly hôn tôi đã soạn sẵn. Chỉ cần Nghê Vụ đồng ý hiến thận, tôi lập tức ký tên, ly hôn với Bùi Vân Hiền. Từ nay tôi không còn là con dâu nhà họ Bùi các người nữa. Mấy người cũng không cần lo lắng, sợ hãi áp lực dư luận!”


“Nhưng nếu Nghê Vụ không đồng ý, vậy thì chúng ta cùng nhau chết chung.” 


Tần Uyển Khanh trở nên cực đoan: “Tôi có báo cáo DNA của Nghê Vụ và tôi ở đây. Nếu Nghê Vụ không đồng ý, tôi lập tức đăng báo để mọi người xem xì căng đan của nhà họ Bùi các người! Tôi cho các người ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau, tôi sẽ liên hệ với truyền thông, tổ chức họp báo.”


“Tuần sau, đêm rằm tháng Giêng, Vu Hướng Đông sẽ được trao tặng danh dự Quốc gia tại lễ đường. Nếu lúc này bị phanh phui cháu ngoại và cháu dâu có đạo đức ô uế, mấy người đoán xem, ông ấy còn có thể nhận được danh dự Quốc gia lần này không?”


“Bốp!” Cái tát này, là Bùi Thành Quân đánh.


Tần Uyển Khanh ngã xuống đất, ôm mặt, khóe môi lại nở nụ cười điên cuồng.


“Mẹ!” Nghê Vụ thấy Vu Tú Huệ ngã xuống, cô bước nhanh tới đỡ bà. Vu Tú Huệ tức đến nỗi đứng không vững, ngất xỉu.


Bùi Hoài Duật mím chặt môi, ôm lấy Vu Tú Huệ, bước nhanh ra ngoài, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng. Anh nói với quản gia: “Đuổi người phụ nữ đó ra ngoài. Từ nay về sau, nhà họ Bùi không chào đón bà ta.”


Đêm đó, người nhà họ Bùi gần như thức trắng đêm.


Nghê Vụ ở bên cạnh Vu Tú Huệ. Bà cụ không sao cả, chỉ là quá tức giận, sau hai tiếng thì tỉnh lại, ôm ngực xoa dịu cơn giận.


Bùi Thành Quân bảo Nghê Vụ về phòng nghỉ ngơi trước, ông ở lại bên cạnh bà.


Đợi đến khi Nghê Vụ rời đi, Vu Tú Huệ mở lời: “Mặc dù nhóm máu của Tiểu Nghê giống với Vân Hiền, nhưng chúng ta không thể hy sinh sức khỏe của nó được. Bây giờ Uyển Khanh hoàn toàn điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm ra. Nếu nó thực sự tập hợp truyền thông công khai chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến ba. Ông ấy xông pha nửa đời người, đầy rẫy vinh quang, đợt xét duyệt danh dự Quốc gia lần này, có lẽ cũng là lần cuối rồi. Tình trạng của ba, ông cũng biết đó, không thể cầm cự đến sang năm được.”


“Bà đừng lo lắng nữa, nghỉ ngơi cho tốt.” Bùi Thành Quân vỗ tay bà. 


“Có tôi đây.”


Vu Tú Huệ không nhịn được rơi nước mắt: “Nếu Vân Hiền là con ruột tôi, ghép thận thành công được thì tôi nguyện ý hiến thận cho nó. Đó là con trai tôi mà...”


Nghê Vụ đứng ngoài cửa, không rời đi.


Bùi Hoài Duật cũng đứng bên cạnh ôm lấy cô. Hành lang không bật đèn, mờ mờ ảo ảo, đột nhiên trở nên tĩnh lặng và lạnh lẽo.


Họ bước đến bên cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua song gỗ lim đỏ, phủ lên nền gạch một mảng sáng bạc u tịch. Nghê Vụ từ từ ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mặt, cau mày mím môi. 


Nghê Vụ đưa tay lên, đặt ở giữa trán Bùi Hoài Duật: “Đừng nhíu mày, không đẹp đâu.”


Cô day nhẹ, trán anh giãn ra.


Cô lại nói: “Em sẽ không đồng ý hiến thận. Em không muốn tổn hại sức khỏe của mình, nhưng... trong lòng em khó chịu lắm, bứt rứt lắm. Bùi Vân Hiền là một người rất tốt.”


“Anh sẽ không để ai làm tổn thương em.” Bùi Hoài Duật nói.


“Anh có làm không? Nếu anh và Bùi Vân Hiền ghép thận thành công, anh có làm không?”


“Anh không biết.” 


Bùi Hoài Duật im lặng vài giây, mới nói ra bốn chữ này. Bởi vì anh thực sự không biết, có lẽ sẽ, có lẽ không.


Anh nắm lấy vai Nghê Vụ: “Bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt, đừng rời xa, cũng đừng sợ hãi.”


“Ừm.” Nghê Vụ gật đầu.



Ba ngày sau, Tần Uyển Khanh không tổ chức họp báo. Không phải bà ta không muốn, mà là trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chuyện này đã bị Bùi Vân Hiền biết.


“Em chỉ muốn anh ở bên em lâu hơn một chút. Vân Hiền, em yêu anh, em không thể mất anh.” Bà ta quỳ trước giường bệnh, nắm lấy tay Bùi Vân Hiền.


“Uyển Khanh, em làm anh rất thất vọng.” 


Trên mặt Bùi Vân Hiền có chút sưng phù, da dẻ lộ ra một màu xanh xám. Ông buông tay bà: “Bùi thị cũng là tâm huyết của anh, ông ngoại nhìn anh lớn lên. Em làm như vậy, cũng sẽ khiến anh trở thành tội nhân của nhà họ Bùi, anh sẽ hối hận suốt đời!”


“Nghê Vụ là con gái em, cô ấy là người sống sờ sờ, không phải là món hàng để mặc người mua bán. Cô ấy còn trẻ, tuổi tác cũng bằng con gái chúng ta. Anh sẽ không chấp nhận nguồn thận có được bằng thủ đoạn phi chính đáng như thế này. Hành vi của em, bản thân đã là phạm pháp!”


“Thế còn em...” Tần Uyển Khanh ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên: “Cao thượng như anh, anh giữ sự hiếu thảo của anh, vậy còn em...”

Bình Luận (0)
Comment