Tề Lộ bình thường rất thích xem các tạp chí thời trang, cộng thêm cô ấy làm bên bộ phận khách hàng nên tiếp xúc với nhiều người. Cô ấy lấy điện thoại ra tra chiếc đồng hồ đó, không nghe thấy Nghê Vụ trả lời, tự mình lẩm bẩm: “Là một thương hiệu ít người biết đến, thiết kế có gu lắm, đắt hơn cả cái xe kia. Mấy kiểu đồng hồ nhỏ lẻ thế này toàn dân chơi sành mới mua nổi, bạn trai của giám đốc Lận rốt cuộc là người thế nào đây.”
Tề Lộ là người thích tám chuyện, Nghê Vụ bình thường khá trầm tính, Tề Lộ cứ nói mãi về chủ đề này không ngừng lại được. Hai người đợi xe bên đường, Nghê Vụ cảm thấy một làn gió thổi qua, cô hơi lạnh.
Đúng lúc này xe đến.
Hai người lên xe.
Tề Lộ tự lẩm bẩm cũng không thấy chán, cô ấy biết tính cách của Nghê Vụ, nhưng không ngờ cô ấy lại trả lời mình.
“Môn đăng hộ đối đấy, ông nội của giám đốc Lận là cựu tham mưu trưởng, nhà trai, chắc cũng rất ghê gớm.”
Tề Lộ gật đầu: “Cũng đúng, những người giàu có này rất coi trọng môn đăng hộ đối.”
Xe đang chạy.
Qua vài ngã tư.
Không ngờ phía trước lại bị kẹt xe.
Từ sân vận động gần đó vọng ra tiếng hát.
Tài xế thở dài: “Ối giời, biết thế không đi đường này rồi.”
Tề Lộ nhìn ra ngoài: “Có ca sĩ nổi tiếng tổ chức concert, sớm biết đã nhắc bác rẽ đường khác rồi.”
Ca sĩ nổi tiếng, ngoài sân vận động chật kín fan, đường xá tắc nghẽn, xe cộ nhích từng chút.
Nghê Vụ cảm thấy hơi mệt.
Trong xe thoang thoảng mùi da bị hơi nóng mùa hè hun lên, đầu cô hơi choáng, nhắm mắt dựa lưng vào ghế. Cô bắt xe ưu đãi, không có điều hoà, chỉ mở cửa sổ. Nghê Vụ hít thở luồng không khí bên ngoài, món lẩu tối nay dường như đang quậy trong dạ dày.
Cô cố nén cảm giác khó chịu này xuống.
Bốn làn xe, nhích như rùa bò.
Đột nhiên, Nghê Vụ cảm thấy Tề Lộ nắm lấy cánh tay mình.
“Nhìn kìa, xe của giám đốc Lận và bạn trai cô ấy kìa!”
Nghê Vụ mở mắt.
Cô nhìn ra cửa sổ xe bên phải.
Chỉ cách một chiếc xe.
Ở phía trước.
Cửa kính xe Mercedes-Benz màu đen hạ xuống, một bàn tay đàn ông thò ra ngoài, khớp xương rõ ràng, da trắng, ngón tay kẹp điếu thuốc, tay áo xắn đến khuỷu, tùy tiện đặt trên cửa sổ.
Tay anh rất đẹp, gân tay nổi rõ, trông có sức mạnh.
Lâu lâu hút một hơi, rồi đưa tay ra ngoài gạt tàn thuốc.
Tàn thuốc lập lòe, khi sáng khi tắt như ngôi sao lóe lên.
Đêm dần sâu, dòng xe cộ chậm rãi di chuyển.
Tề Lộ rút điện thoại ra, nghiêng người về phía Nghê Vụ, không nhịn được chụp lén một tấm, vừa nhìn vừa trầm trồ: “Đàn ông hút thuốc đúng là điểm trừ. Nhưng đẹp trai hút thuốc thì lại chẳng trừ tí nào.”
Nghê Vụ nói: “Cậu đúng là tiêu chuẩn kép.”
Tài xế phía trước cũng bật cười ha hả.
Chú tài xế cũng đang hút thuốc, chờ mãi sốt ruột, không nhịn được mà châm một điếu.
Tề Lộ nghĩ đến điều gì đó, cười tủm tỉm ghé vào tai Nghê Vụ, hạ giọng: “Trước đây tớ từng yêu một người, thích cho tớ hút thuốc khi ở trên giường, phiền lắm, tớ thấy khó ngửi, nhưng lúc đó rất k*ch th*ch.”
Nghê Vụ khẽ cau mày.
Cô không biết đàn ông có phải đều như vậy không.
Bởi vì Bùi Hoài Duật cũng từng như vậy.
Đó là mùa hè, Nghê Vụ làm thêm ở quán cà phê trong trường, còn Bùi Hoài Duật thì cùng gia đình sang châu Âu. Một tháng sau anh trở về, họ đã một tháng không gặp. Tối hôm anh về nước, anh gọi cô đến nhà.
Anh có một căn hộ gần trường đại học.
Nghê Vụ không đến.
Cô nói mình làm thêm đến mười giờ đêm.
Nhưng thực ra, cô cũng muốn gặp anh.
Trong suốt một tháng đó, hai người gần như không nhắn tin.
Anh không phải là người thích chia sẻ cuộc sống riêng tư của mình, đi du lịch châu Âu cũng không thích chụp ảnh nhiều, cũng không gửi cho Nghê Vụ xem.
Chỉ đăng một bài lên vòng bạn bè.
Nghê Vụ không biết đã xem bài đăng đó bao nhiêu lần rồi.
Cô làm xong công việc bán thời gian, bước ra khỏi quán cà phê.
Đi chưa được mấy bước, bỗng bị ai đó mạnh mẽ nắm lấy cổ tay kéo vào một góc khuất.
Phía sau quán cà phê, là một khu rừng trúc nổi tiếng.
Đêm hè mát mẻ, xanh mướt.
Nụ hôn bất ngờ ập đến, cùng lúc đó, khói thuốc cũng lướt qua. Anh nâng mặt cô lên, không cho cô né tránh, buộc cô ngẩng mặt lên.
Nghê Vụ không thích anh hút thuốc.
Bùi Hoài Duật hút rất ít.
Cũng chưa bao giờ hút trước mặt cô.
Cô bị khói sặc ho một tiếng, nắm chặt quần áo anh, ho vài tiếng: “Đây là trường học...”
Anh không sợ bị nhìn thấy sao?
Mười giờ tối, xung quanh không còn ai.
Khi đó, trong lòng cô thực ra có chút mong đợi được anh nhìn mình.
Bởi vì, lúc đó, cô đã gầy đi một chút.
Bắt đầu lộ ra những đường nét xinh đẹp ban đầu.
Không cô gái nào không yêu cái đẹp, cũng không cô gái nào không hy vọng người mình thích có thể nhìn thấy mặt xinh đẹp của mình. Cô biết anh hôm nay sẽ đến, biết tối nay sẽ gặp anh, còn trang điểm nữa.
Nhưng có vẻ, anh chẳng chú ý đến điều đó.
Chỉ hỏi: “Một ngày được bao nhiêu?”
“80 tệ.” Trình Thanh Miểu nói xong, hơi thất vọng. “Làm thêm một ngày 80 tệ.”
Bùi Hoài Duật cười nhạt: “Anh đâu hỏi gì khác, em đang nghĩ gì?”
Anh liếc đồng hồ: “Anh đến từ 7 giờ rưỡi, uống hai ly cà phê em pha. Em ở bên trong mà không thèm ngó ra lấy một lần, Trình Thanh Miểu, mắt em để làm cảnh à?”
“Em thấy anh rồi.” Trình Thanh Miểu không nói thật rằng bên cạnh có bạn học cùng làm thêm, nếu cô chạy ra tìm anh sẽ bị phát hiện.
Tối hôm đó, Trình Thanh Miểu đến căn hộ cao cấp của Bùi Hoài Duật ở trung tâm thành phố.
Anh tặng cô một hộp quà, bảo cô mở ra xem.
Bên trong là một chiếc đồng hồ nữ.
Giống hệt chiếc đồng hồ anh đang đeo trên cổ tay lúc này.
Thương hiệu nhỏ, kín đáo, sang trọng và đắt đỏ.
Khi đó, Trình Thanh Miểu chưa biết, lúc ấy cô mới chỉ biết vài nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng.
Chiếc đồng hồ đó, Bùi Hoài Duật nói không đáng tiền.
Anh tiện tay mua.
Nghê Vụ không tin, anh nhìn mặt cô nói: “80 tệ, tiền lương một ngày của em.”
Khi đó, mạng internet chưa phát triển, thương hiệu đó vốn dĩ chỉ lưu hành trong giới thượng lưu.
Chiếc đồng hồ đó, Nghê Vụ đã gửi trả lại nhà anh sau khi chia tay.
Lúc này, Nghê Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn bàn tay anh đang đặt trên cửa sổ xe.
Trên cổ tay là chiếc đồng hồ đen viền vàng, mặt tròn, khi anh giơ tay gạt tàn thuốc, chiếc đồng hồ phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo sang trọng trong màn đêm dày đặc.
Xe từ từ di chuyển.
Khi đi ngang qua Bùi Hoài Duật, Nghê Vụ kéo cửa kính xe lên.
Nhưng vẫn đối mặt với anh.
Anh quay đầu lại.
Ngước mắt lên, chỉ vài giây, cửa sổ xe màu đen đã che khuất khuôn mặt trắng xanh của người phụ nữ.
Bùi Hoài Duật cắn điếu thuốc, trầm tư.
“Anh Hoài Duật, chủ nhật anh có rảnh không? Hay mình cùng đi xem hòa nhạc nhé.”
Lận Thi Tuyên nhìn anh.
Nhưng không nghe thấy câu trả lời, hình như anh đang nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó.
40 phút sau, chiếc xe dừng lại tại một khu dân cư cao cấp ở thành phố Tùng, Lận Thi Tuyên xuống xe: “Anh Hoài Duật, em cũng không ngờ tối nay lại gặp đồng nghiệp công ty em, họ cứ tưởng anh là bạn trai em...”
Má Lận Thi Tuyên đỏ ửng.
Liếc nhìn Bùi Hoài Duật.
“Ông nội em rất muốn gặp anh, bây giờ ông nội em chắc vẫn chưa ngủ, hay là...”
“Để hôm khác đi, không làm phiền ông ấy nghỉ ngơi nữa.” Bùi Hoài Duật thản nhiên nói, anh lên xe, Lận Thi Tuyên nhìn chiếc xe của anh rời đi, có chút thất vọng, trở về nhà mình, bà Lận bước đến hỏi con gái hôm nay gặp Bùi Hoài Duật thế nào.
Lận Thi Tuyên có chút chán nản: “Mẹ ơi, ông nội không phải là cấp dưới cũ của ông ngoại Bùi Hoài Duật sao? Mẹ bảo ông nội giúp con với. Con phải khó khăn lắm mới rủ được anh ấy đi ăn tối đấy, mẹ không biết đâu, anh ấy đối với ai cũng lạnh nhạt. Con mời ăn là anh lại nói bận ở bệnh viện.”
“Vậy ai bảo con cứ để tâm đến anh ta làm gì, thành phố Tùng nhiều công tử lắm mà.”
“Không giống nhau đâu, anh ấy là Bùi Hoài Duật mà.”
Gia tộc hàng đầu thành phố Tùng.
Ngay cả nhà họ Lận cũng coi như là trèo cao nhà họ Bùi.
Bùi Hoài Duật về đến nhà.
Nemo đã là một con chó già rồi, thấy chủ về, nó tượng trưng vẫy vẫy đuôi.
Anh bước vào phòng ngủ, c** q**n áo.
Một vật nhỏ lăn ra từ túi quần theo động tác anh ném quần áo.
Anh cúi người nhặt lên.
Một thỏi son.
Saint Laurent 302.
Bùi Hoài Duật không am hiểu về son môi phụ nữ.
Nhưng trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt Nghê Vụ, khuôn mặt trắng ngần thanh nhã, đôi môi có sắc hồng mềm mại, đầy đặn.
Anh nhìn thỏi son này, trầm tư.