Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 231

Tối qua Nghê Vụ ngủ lại nhà ngoại, cả đêm mất ngủ. Sáng sớm, cô liền vội vàng đến trại giam thăm người. Cô nhớ lại những khoảnh khắc gặp Bùi Vân Hiền, cái cảm giác thân mật ôn hòa, thoải mái tự nhiên khi trò chuyện.


Và lúc này, cô cũng nghe được câu trả lời. Cô nắm chặt tay, giọng run run: “Vậy là từ khi tôi còn nhỏ, ông đã biết tôi không phải con gái ông?”


“Ba cô, là cậu ấm nhà giàu đã ruồng bỏ mẹ cô, là người có tiền. Tôi chỉ là người đổ vỏ mà thôi.” 


Đã ba mươi năm trôi qua, khi Trình Hữu Lâm nhớ lại, cảm xúc cũng đã nhạt đi rất nhiều. 


“Sau khi tôi kết hôn với mẹ cô, tôi rất muốn sống tốt với bà ấy. Bà ấy xinh đẹp, tôi cũng thật lòng muốn cưới. Khi tôi biết bà ấy mang thai thì rất vui, nhưng khi cô được ba tháng tuổi, bị sốt, phải xét nghiệm máu, tôi mới phát hiện cô không phải con gái tôi. Bà ấy đã mang thai khi kết hôn với tôi.”


Nghê Vụ rời khỏi trại giam, đi dọc theo con đường, trong đầu cô toàn là lời của Trình Hữu Lâm.


Ba cô, là cậu ấm nhà giàu đã từng yêu Tần Uyển Khanh...


Hóa ra, thật sự là Bùi Vân Hiền.


Từ trong trại giam đi ra, chỉ mới hơn mười giờ sáng. Ánh nắng ngày đông mang theo một chút hơi ấm. Trong túi điện thoại reo, cô lấy ra, thấy là Bùi Hoài Duật gọi đến.


Đang định bắt máy, đột nhiên một chiếc xe tải nhỏ màu trắng dừng lại bên cạnh cô. Cửa mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen bước xuống, rõ ràng là đã có chuẩn bị. Một người bịt miệng và mũi Nghê Vụ, sau khi cô hít phải lượng lớn ête và ngất đi, họ khiêng cô vào trong xe.


Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài chục giây.


Vị trí của nhà tù vốn đã khá hẻo lánh, chỉ có một tuyến xe buýt. Chiếc xe tải nhỏ màu trắng chạy qua, biến mất không dấu vết.


Chỉ còn lại một chiếc điện thoại nằm trên mặt đất.


Bùi Hoài Duật vẫn không gọi được cho Nghê Vụ. Có lẽ cô đang bận, hoặc đang ở cùng bà ngoại.


Lúc này, Bùi Hoài Duật đang ở thành phố Dung. Tại bệnh viện số 2 thành phố Dung có một bệnh nhân tai nạn xe hơi đang hấp hối, gia đình bệnh nhân đồng ý xét nghiệm tương thích với anh cả. Bây giờ anh đang vội vã đến bệnh viện, đã bồi thường cho gia đình đối phương, và chờ đợi kết quả ghép tạng.


Đến buổi chiều, anh lại gọi điện cho Nghê Vụ một lần nữa, vẫn không gọi được.


Gọi cho Tuế Tuế, con bé nói đang ở nhà bà cố ngoại.


Hỏi Nghê Vụ, Tuế Tuế nói, mẹ đã vội vàng đi từ chín giờ sáng nay, nói có chút việc.


Rốt cuộc là việc gì khẩn cấp mà bây giờ vẫn không nghe điện thoại.


Đáng lẽ tối nay, Bùi Hoài Duật chuẩn bị ở lại thành phố Dung một đêm để chờ kết quả ghép tạng vào sáng mai. Nhưng lúc này, anh cũng không thể chờ đợi, vội vàng lái xe đi một mạch trở về thành phố Tùng.


Trong lòng anh, âm ỉ bất an.


Trên đường đi, anh lại gọi vào số của Nghê Vụ. Lần này thì kết nối.


Là giọng một người phụ nữ trẻ tuổi: “Chiếc điện thoại này tôi nhặt được gần nhà tù dành cho nam ở phía đông thành phố. Tôi gửi lại cho bảo vệ ở cổng nhé, trời sắp tối rồi, anh đến lấy đi.”


Bùi Hoài Duật nắm chặt vô lăng.


Cảm giác bất an mãnh liệt này đã đi theo anh suốt chặng đường. Lái xe từ đây đến nhà tù phía đông mất 97 cây số.


Đến khi Bùi Hoài Duật đến nơi, đã là chín giờ tối. Anh nhận được điện thoại từ nhân viên gác cổng, bề mặt điện thoại có vết nứt, trông như bị rơi xuống đất.


Bùi Hoài Duật lái xe đi một đoạn, người trẻ tuổi nhặt được điện thoại nói, là nhặt được ở gần đây.


Bùi Hoài Duật nhìn quanh, vừa lúc gần trạm xe buýt có một camera giám sát.


“Tống Sâm, giúp tôi kiểm tra camera giám sát ở trạm xe buýt nhà tù dành cho nam ở phía đông cách 300 mét về hướng nam.” Anh nói, “Phải nhanh.”


Giờ phút này, trong ngày đông gió lạnh này, lòng bàn tay Bùi Hoài Duật ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác bất an mơ hồ, tim đập nhanh như trống. Anh tự trấn an mình hết lần này đến lần khác.


Phòng khám tư nhân của Lư Ân nằm ở ngoại ô thành phố. Một tòa nhà hai tầng màu trắng, bên ngoài là một quảng trường thể dục thể thao trống trải. Nhưng ở đây rất ít người qua lại, ngay cả quảng trường nhỏ này cũng chưa hoàn thiện. Khu vực này ở phía tây thành phố, phát triển chậm, đi một đoạn nữa, là một tòa nhà chung cư bỏ hoang, không có bao nhiêu dân.


Lầu hai, phòng phẫu thuật tư nhân.


Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Nghê Vụ từ từ tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen, tầm nhìn chậm rãi tập trung. Cô hơi đau đầu, cảm thấy toàn thân khó chịu. 


Nhìn môi Tr**ng X* lạ, Nghê Vụ muốn ngồi dậy. Đột nhiên phát hiện, hai tay hai chân mình hình như bị thứ gì đó trói chặt.


Một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh đeo khẩu trang bước vào, mặc áo blouse trắng, vẻ mặt nghiêm nghị. Ông ta nói với Nghê Vụ bằng tiếng Anh: “Cô bình tĩnh một chút, sắp xong rồi.”


Cái gì sắp xong rồi?


Nghê Vụ kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh, cô muốn mở miệng nói chuyện, lúc này mới nhận ra, mình không phát ra được âm thanh, miệng đã bị dán băng keo.


“Ưm ưm!”


“Buông ra, mấy người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Buông tôi ra! Mấy người muốn làm gì?”


Khi cánh cửa phòng lại bị đẩy ra, Nghê Vụ nhìn thấy Tần Uyển Khanh và Bùi Sơ Yên, cô dường như hiểu được đối phương muốn làm gì.


Cô kinh hãi nhìn Tần Uyển Khanh từng bước đi về phía mình. Cô không ngờ, Tần Uyển Khanh lại làm đến bước này.


“Tôi chỉ muốn một quả thận của cô, tôi đã hỏi bác sĩ, một quả thận cũng có thể sống bình thường. Nhưng Vân Hiền không thể chờ lâu hơn nữa.” 


Tần Uyển Khanh dường như cũng đang tự nói với mình: “Tôi sinh ra cô, lấy một quả thận của cô, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”


“Cô hận tôi cũng được, hiện tại đội ngũ bác sĩ Lư Ân đang khẩn trương tiến hành xét nghiệm tương thích giữa cô và Vân Hiền. Kết quả thì năm giờ nữa mới có, đợi có kết quả, chúng tôi sẽ chuẩn bị phẫu thuật.”


Lấy thận, ghép thận, đồng thời tiến hành.


Tần Uyển Khanh không dám nhìn vào mắt Nghê Vụ, bởi vì đôi mắt đó rất giống mình. Bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất nhanh thôi, trời sẽ sáng...”


Tần Uyển Khanh không muốn ở lại đây lâu, thậm chí trong thời điểm này, có chút sợ hãi khi nhìn vào mắt Nghê Vụ. Vội vàng rời đi, trong phòng bệnh, chỉ còn lại Bùi Sơ Yên và Nghê Vụ.


Lúc này Bùi Sơ Yên, giống như kẻ chiến thắng đang thổi vang kèn khải hoàn, đắc ý đến quên mình. 


“Cô nói xem, lát nữa tôi nên cắt đi một quả thận của cô, hay là cả hai? Dù sao, nếu trên bàn mổ ‘xảy ra sai sót’ khiến bệnh nhân tử vong, cũng chẳng ai chịu trách nhiệm cả.”


Cô ta lấy điện thoại ra, đưa cho Nghê Vụ xem. 


“Tôi đã đặt chuyến bay đến New Zealand vào chín giờ sáng mai. Đợi tôi thấy cô chết rồi, tôi sẽ rời khỏi đây. Chỉ là không thể nhìn thấy chú tôi phát điên, không thể nhìn thấy Tần Uyển Khanh sụp đổ, tôi cũng rất thất vọng.”


“Ồ, chắc cô còn chưa biết nhỉ, cô chính là con gái ruột của Tần Uyển Khanh và Bùi Vân Hiền đó.” Bùi Sơ Yên hạ giọng. 


“Vậy tôi là cái gì đây? Họ không yêu tôi, họ chưa bao giờ xem tôi là con gái ruột. Tại sao lại là cô chứ? Tại sao cô lại là con gái ruột của họ, còn tôi thì giống như một trò cười?”


“Tần Uyển Khanh cũng không biết, bà ta liều mạng muốn có một đứa con với Bùi Vân Hiền, lúc này, sắp chết rồi. Và bà ta, chính là tên đao phủ giết cô, tự tay gây ra cái chết của chính con gái mình, chuyện đó nhất định rất thú vị.”


“Tôi thật sự ghét cô, từ hồi cấp ba tôi đã ghét cô rồi. Rõ ràng cô béo như vậy, tại sao Diêu Liệt lại thích cô, cô biết không? Ngày hôm đó, toàn trường thi đấu bóng rổ, Diêu Liệt là cầu thủ chủ lực, cả sân vận động đều cổ vũ cho anh ấy. Tôi là đội trưởng đội cổ vũ, cổ vũ và đưa nước cho anh ấy. Cô đoán xem anh ấy nói gì anh ấy lại hỏi tôi, tại sao nữ sinh lớp chúng tôi đều đến rồi, chỉ có cô không đến, hỏi tôi cô ở đâu?”


“Rốt cuộc tôi kém cô ở điểm nào!”


Bùi Sơ Yên đột ngột siết chặt cổ Nghê Vụ. Nghê Vụ bị trói chặt tay chân, không thể giãy giụa. Cảm giác nghẹt thở bao trùm toàn thân, cô nhìn Bùi Sơ Yên đang điên cuồng lúc này, lắc đầu, cố gắng hít thở sâu.


“Tôi sắp kết hôn với anh ấy rồi, cô biết tôi theo đuổi anh ấy bao lâu không? Anh ta say rượu vẫn gọi tên cô! Ngay cả một con béo như cô, tôi cũng không bằng sao? Sau khi thi đại học xong, tôi vốn dĩ muốn vào khoa âm nhạc trường S, chú bảo tôi phải tới xin lỗi cô, tôi không đồng ý. Vậy mà chú chỉ một câu, đã tống tôi ra nước ngoài. Cô có biết, ánh mắt chú nhìn tôi lúc đó lạnh lùng đến mức nào không?”


“Trước khi ra nước ngoài tôi muốn gặp Diêu Liệt một lần, anh ấy ở trong phòng riêng, trước mặt nhiều người như vậy, lấy chín nghìn tệ nhét vào áo ngực tôi, chế giễu tôi thiếu chín nghìn tệ đến mức đó à? Thiếu đến mức phải trộm tiền quỹ lớp.”

 

Bình Luận (0)
Comment