Nghê Vụ ù cả tai, trước mắt cũng bắt đầu có bóng chồng. Cô nhìn dáng vẻ phát điên của người phụ nữ trước mặt. Mấy chuyện này, Nghê Vụ thực sự không biết.
Diêu Liệt, lại thích mình sao?
Làm sao có thể.
Bùi Sơ Yên định thi vào khoa Âm nhạc đại học S, là vì Bùi Hoài Duật ra tay can thiệp, ép cô ta ra nước ngoài.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng nặng, khi Nghê Vụ sắp không thở nổi nữa, Bùi Sơ Yên mới buông tay.
“Hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Sáng nay, Bùi Sơ Yên đã chuyển tám mươi triệu đô la Mỹ từ tài khoản công ty của Tần Uyển Khanh sang tài khoản khác. Mấy ngày gần đây, Tần Uyển Khanh vì chuyện của Bùi Vân Hiền mà không có tâm trí quản lý công ty, nên chưa phát hiện.
Và sáng mai, cô ta sẽ lên máy bay bay đến New Zealand.
Còn về việc Bùi Hoài Duật có phát điên mà g**t ch*t Tần Uyển Khanh hay không, hay Bùi Vân Hiền sau phẫu thuật biết được chân tướng mà tức chết, cô ta rất mong chờ những cảnh tượng này. Đáng tiếc, cô ta không thể tận mắt chứng kiến.
Bùi Sơ Yên rời khỏi phòng bệnh, nhìn Lư Ân đang đứng ngoài cửa. Lư Ân đã ở Trung Quốc 10 năm, biết tiếng Trung. Ông xoa xoa mũi, không ngờ lại nghe được chuyện xì căng đan của giới nhà giàu này.
Ông chỉ nhận tiền làm việc.
Bùi Sơ Yên nói: “Bác sĩ Lư Ân, sáu triệu đô la Mỹ. Nếu ông dám nói thêm một lời nào, số tiền này, sẽ không vào tài khoản đâu.”
“Cô yên tâm, tôi chỉ là bác sĩ.”
Bùi Sơ Yên đi xuống lầu một.
Trong sân đậu một chiếc Bentley Flying Spur màu trắng, Tần Uyển Khanh đang ngồi bên trong.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã dặn bác sĩ rồi, đã gây mê rồi, Nghê Vụ sẽ không đau đớn gì đâu. Mất một quả thận thôi, có nhà họ Bùi nuôi, cô ta vẫn sống tốt được.”
“Sơ Yên, mẹ vẫn cảm thấy, chuyện chúng ta làm tối nay... quá bốc đồng.” Bà ta rất muốn cho Nghê Vụ hiến thận, nhưng nếu dùng cách bắt cóc như vậy, liệu có...
“Mẹ, Nghê Vụ là con dâu nhà họ Bùi, cô ta không dám báo cảnh sát đâu. Chúng ta đã phạm pháp, nhưng chỉ cần Nghê Vụ không báo cảnh sát, chúng ta sẽ không sao. Cho dù Nghê Vụ báo cảnh sát, con cũng nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả.”
Bùi Sơ Yên nặn ra hai giọt nước mắt: “Bởi vì con chỉ muốn cứu ba con.”
Tần Uyển Khanh cũng không biết tại sao, trời càng sắp sáng, bà ta càng thêm hoảng loạn. Bà ta còn không dũng cảm bằng con gái mình.
Bùi Sơ Yên cũng không muốn Tần Uyển Khanh ở đây gây cản trở.
“Mẹ, mẹ đi đi, con ở đây canh chừng. Đợi trời sáng có kết quả ghép thận, sắp xếp người ở bệnh viện hộ tống ba đến.”
Giờ phút này, Tần Uyển Khanh quả thật không muốn ở lại. Bà ta cảm thấy khó chịu. Có lẽ vì quan hệ máu mủ, đến thời khắc này lại sợ mình hối hận mà làm hỏng việc, vội gật đầu, lái xe đi vài trăm mét lên phía trước, dừng lại ven đường chờ.
Sáu giờ sáng, tia sáng đầu tiên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh. Nghê Vụ cảm nhận được ánh sáng này chiếu lên mí mắt, nhưng cô bị trói chặt, không thể cử động, giống như cá nằm trên thớt, mặc người ta xẻ thịt.
Tiếng kim đồng hồ, từng phút từng giây, như gõ vào tai.
Có người mở cửa ra, hai người mặc áo blouse trắng đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Có người nói một câu: “Tương thích rồi!”
Trừ lúc sinh mổ, đây là lần thứ hai Nghê Vụ đến nơi này. Khoảnh khắc đèn phẫu thuật bật sáng, ánh sáng chói lòa, hơi thở của cô cũng như bị nghẹn lại.
Cô nhớ đến Bùi Hoài Duật, nhớ đến Tuế Tuế, bà ngoại.
Cô cũng biết, lúc này Bùi Hoài Duật cũng đang dốc hết sức tìm kiếm cô.
Bùi Hoài Duật đẩy cửa phòng bệnh ra, liền thấy hai người lạ mặt giả dạng làm bác sĩ, một người khống chế Bùi Vân Hiền đang giãy giụa trên giường, một người đang tiêm thứ gì đó vào tĩnh mạch của ông.
Hai người họ dường như không ngờ, giờ này lại có người đến, chưa kịp phản ứng đã ăn một cú đấm vào mặt. Bùi Hoài Duật ra tay dứt khoát gọn gàng, hai người kia không phải đối thủ, và lập tức khai ra: “Chúng tôi cũng là người được thuê, làm việc lấy tiền.”
Bùi Vân Hiền ho khan vài tiếng, ngồi bên giường: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, Hoài Duật, hai người này là ai?”
“Anh cả, bây giờ anh có thể liên lạc với Tần Uyển Khanh không? Nghê Vụ bị bắt cóc rồi, em nghi ngờ là do bà ta và Bùi Sơ Yên làm.”
“Sao cô ấy có thể làm như vậy được?”
Bùi Vân Hiền vội lấy điện thoại, vì quá kích động mà ho liên tục, ngón tay run run, rồi bắt gặp ánh mắt phức tạp của Bùi Hoài Duật.
“Nghê Vụ, là con gái của anh và Tần Uyển Khanh. Tần Uyển Khanh đã mang thai trước khi kết hôn với Trình Hữu Lâm.”
Đôi môi khô nứt của Bùi Vân Hiền run rẩy, không thốt nên lời, dường như trong giờ phút này, đã mất đi khả năng ngôn ngữ.
Khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật, đôi mắt mệt mỏi, lúc này lại lộ vẻ kinh ngạc.
“Con gái anh...”
“Anh...”
“Con gái... anh...”
Phòng khám Lư Ân.
Bảy giờ sáng, Bùi Sơ Yên đi vào phòng phẫu thuật, thúc giục: “Còn chờ gì nữa, mau lấy quả thận của cô ta ra đi!”
“Việc này...” Lư Ân nhíu mày.
“Người nhận vẫn chưa đến, phải đợi Bùi Vân Hiền đến chúng tôi mới có thể mổ song song.”
“Cứ lấy quả thận của cô ta ra trước, đặt trong hộp giữ nhiệt đi. Tôi đã cho người đi đưa ba tôi đến rồi.”
Bùi Sơ Yên muốn tránh đêm dài lắm mộng, cô ta thấy Lư Ân không động đậy liền nói: “Tôi trả thêm một triệu đô la.”
Lư Ân gật đầu, bảo trợ lý chuẩn bị thuốc mê.
Bùi Sơ Yên nhếch môi, khoanh tay trước ngực, nhìn Nghê Vụ đang nằm trên bàn mổ: “Không cần thuốc mê, tôi muốn xem cô ta giãy chết như thế nào.”
“Như vậy là trái y đức.” Lư Ân không đồng ý.
“Tôi không thể làm như vậy.”
“Hừ, trái y đức à.Vậy chuyện ông quấy rối đồng nghiệp nữ ở bệnh viện Mace, bị Hiệp hội Y tế Quốc tế khai trừ thì không trái y đức à? Tôi cũng có thể giúp ông giải quyết chuyện này, để ông gia nhập lại Hiệp hội Y tế.”
“Chuyện này...” Lư Ân nhìn Nghê Vụ đang nằm trên giường, “Xin lỗi cô.”
Ông nhìn trợ lý, đưa ra quyết định.
“Chuẩn bị phẫu thuật.”
Nghê Vụ nhắm mắt lại, một dòng nước mắt lăn xuống.
Tần Uyển Khanh dường như cố ý không nghe điện thoại . Từ miệng hai kẻ được thuê, Bùi Hoài Duật đã biết họ đều ở phòng khám Lư Ân. Anh lập tức lái xe chở Bùi Vân Hiền đi cùng, đồng thời gọi điện báo cảnh sát.
Suốt dọc đường đi, Bùi Vân Hiền không ngừng gọi điện cho Tần Uyển Khanh.
Cuối cùng, đến cuộc gọi thứ năm, thì được kết nối.
Giọng Tần Uyển Khanh run rẩy: “Vân Hiền... có phải anh đang trách em không... nhưng em không thể thiếu anh.”
Bùi Vân Hiền khẩn cấp nói: “Dừng ngay chuyện em đang làm, Nghê Vụ, là con gái của chúng ta.”